(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 965: - 969: Nữ sinh xinh đẹp (11 - 15)




965.11

Hai người đưa Đường Quả về lớp. Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Ngụy Lượng lên tiếng, "Hiện tại trong trường nhiều người không ưa cậu lắm, cơ mà người ta không dám động đến bọn tớ đâu. Không đưa cậu về đến tận lớp, bọn tớ không yên tâm."

"Vậy thì cảm ơn hai cậu."

Hai người nhìn nụ cười trong sáng của nữ sinh, ngẩn ra một lát. Từ khi biết cô đến giờ, bọn họ hiếm khi thấy cô cười, bởi vì sau học kỳ một lớp mười, lời đồn về cô xuất hiện rất nhiều. Gần như không ai tin cô trong sạch, ngay cả mấy nữ sinh vốn chơi thân cùng cô cũng dần rời xa cô.

Chẳng ai có thể cười với đám người không ưa mình. Học sinh nữ không chơi với cô, cô lại không dám ở gần học sinh nam, lỡ đâu bị đồn khó nghe hơn. Trong lòng cô luôn nghĩ, chịu đựng hết ba năm này, thi đậu một trường đại học mẹ thích, cô sẽ rời xa nơi này, rời xa những người không tốt với cô.


Đường Quả vào lớp, những người trong lớp ngẩng đầu lên, thấy có Ngụy Lượng và Tả Nhiên đằng sau cô, một câu cũng không dám nói. Hai cậu ấm nhà giàu này không thể dây vào được. Nhưng mà, dù không dám nói ra miệng, trong bụng cũng thầm nghĩ, đúng là lẳng lơ, thế mà cùng chơi với cả Tả Nhiên lẫn Ngụy Lượng.

"Tao cảm giác cậu ta thân thiện hơn trước, hôm nay còn cười với chúng ta nữa." Ngụy Lượng dựa vào tường WC hút thuốc. Hắn nhả khói ra, nheo mắt lại, "Một dấu hiệu tốt."

"Cách này của mày không tệ. Trước kia tốn công tốn sức theo đuổi, cậu ta cũng chỉ lạnh nhạt. Nếu cậu ta không phải người thật, tao còn tưởng cậu ta là robot."

Ngụy Lượng dập thuốc, "Buổi chiều tiếp tục?"

"Đương nhiên. Bây giờ tin đồn khắp nơi, cậu ta đi đến đâu sẽ bị bạo lực ngôn từ đến đó, không có chúng ta bảo vệ, chắc chắn cậu ta sẽ tổn thương." Giọng điệu của Tả Nhiên vô cùng nhẹ nhàng, cứ như thể đang lo nghĩ cho người mình thích vậy.


"Không ngờ cậu ta lại thích kiểu này." Ngụy Lượng ném tàn thuốc xuống, "Biết thế đã làm vậy ngay từ đầu, lãng phí bao nhiêu thời gian."

Đường Quả đang học trong lớp nói với hệ thống, "Lưu lại video trong canteen cho ta, về sau cứ lúc nào ta bị công kích thì lấy hết những video ở những nơi đó."

[Đã rõ, ký chủ đại đại.] Hệ thống đã sớm không chịu nổi. Nó tưởng người ở những thế giới trước đã đủ đáng ghét rồi, không ngờ người ở đây còn đáng ghét hơn. Gần như đi đâu cũng thấy có người ác cảm với ký chủ.

Nó phục ký chủ cực kỳ, như thế vẫn điềm tĩnh làm việc được, khả năng chịu đựng đúng là không ai bằng.

"À còn nữa, chuyện xới cơm hôm nay cũng đăng lên forum cho ta." Đường Quả cong môi lên, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ý cười, "Làm sai là phải trả giá. Dù ta có là người thế nào, cô ta chỉ là nhân viên, có ghét ta đến mấy cũng phải cho ta đủ thức ăn xứng với tiền ta bỏ ra, không được thiếu một phần nào."


Hệ thống run run, vội vàng đáp lại, [Đã rõ, ký chủ đại đại nói rất đúng.]

Tiết hai ca chiều, có phóng viên đến trường, phỏng vấn về canteen của nhà trường.

966.12

Người phụ trách canteen ngơ ngác. Trường bọn họ là trường tốt nhất thành phố, nhà ăn cũng đạt đủ tiêu chuẩn vệ sinh, đảm bảo không có vấn đề gì về thực phẩm. Ông ta không sợ chút nào, mỉm cười, thản nhiên nhận phỏng vấn. Nhưng khi bị hỏi đến chuyện lấy thiếu cơm cho học sinh, ông ta thật sự ngạc nhiên.

"Sao lại có chuyện như thế được?" Người phụ trách kinh ngạc, vội lắc đầu, "Tôi cam đoan không có chuyện như thế, học sinh là của nhà người, chúng tôi sao dám làm chuyện như vậy, chắc mọi người nhầm rồi."

Phóng viên đáp: "Trưa nay chúng tôi có thấy bài đăng trên diễn đàn về trường, còn có cả ảnh. Chúng tôi cũng chỉ nghĩ là vu oan thôi, không nghĩ nhân viên trong trường sẽ làm thế."
Người phụ trách cảm thấy không ổn, phóng viên nói tiếp, "Nhưng không bao lâu sau, chúng tôi lại thấy được một video diễn đàn, tuy rằng hai bên đều đã làm mờ nhưng cảnh trong video đó chắc chắn là canteen của trường ta. Hơn nữa camera theo dõi cũng là trong canteen đây, bên trên có ghi thời gian.

Phóng viên nhìn lại, đây đúng là nhà ăn, còn chỉ vào chỗ cửa sổ, "Theo như cảnh trong video, chuyện xảy ra ở đây. Ở chỗ đó đúng là có camera thật.

Sợ người phụ trách không tin, anh ta còn lấy video ra.

Sắc mặt người phụ trách thay đổi, cứng đờ lại, "Tôi lập tức đi kiểm tra ngay. Nếu có chuyện nhân viên vì nguyên nhân cá nhân mà trả thù học sinh thì chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua."

"Chúng tôi sẽ theo dõi quý trường. Chuyện này ảnh hưởng không tốt đến nhà trường, giải quyết càng sớm càng yên tâm. Chúng tôi mong rằng bọn nhỏ có môi trường học tập yên ổn chứ không phải ở nơi đến cơm cũng xén bớt. Tôi tin là nhiều bậc phụ huynh cũng để ý đến."
Người phụ trách còn thể làm gì ngoài đi kiểm tra camera? Nhìn đến cảnh một nữ sinh xinh đẹp đứng cạnh cửa sổ gần mười lăm phút nhưng nhân viên cứ làm ngơ, còn xới cơm cho học sinh đứng sau, sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi.

Thấy đằng sau nữ sinh kia không còn ai nữa, nhân viên mới xới cơm, nhưng thái độ rất tệ, còn suýt quăng cả khay cơm đi. Lượng thức ăn thì ít, hệt như trong video.

"Chúng tôi sẽ xử lý ngay lập tức."

Phóng viên vẫn nở nụ cười thân thiện, chờ thêm một chút, cũng muốn phỏng vấn xem vì sao nhân viên kia lại đối xử với học sinh như thế.

Kết quả là, nữ nhân viên kia bị đuổi việc, không được tuyển vào thêm nữa. Phóng viên muốn phỏng vấn nhưng cô ta rất kích động, không những không chấp nhận mà còn nói những lời rất khó nghe.

Phóng viên cười lạnh, viết hết lên tin tức, dám làm thế thì tức là không cần phải sợ tai tiếng.
Chuyện này tạo nên tiếng vang không nhỏ, gần như chỉ trong một tiết là cả trường đều biết. Người nào hay hóng hớt thì biết ngay nữ sinh bị cắt bớt phần cơm chính là Đường Quả.

967.13

Học sinh trong lớp Đường Quả lén ngắm cô, thấy cô nghiêm túc làm bài tập sau giờ học, càng bàn tán ít hơn, sợ rằng Đường Quả thật sự khởi tố bọn họ như cô nói ban sáng. Ngay cả không bị khởi tố, bị phóng viên phỏng vấn thôi cũng đã đủ mất mặt.

Trước khi ra về, Đường Quả đã hoàn thành hết bài tập. Bài tập cấp ba với cô mà nói, chỉ búng tay là xong.

Hệ thống kể lại chuyện nữ nhân viên bị đuổi việc cho Đường Quả, cô cười lên một tiếng: "Mới chỉ bắt đầu thôi. Không có chứng cứ, sỉ nhục người vô tội đều cần phải trả giá. Đừng nghĩ nhiều người thì không bị pháp luật trừng trị. Mà pháp luật không trị được thì để ta."
[Vậy còn Tả Nhiên và Ngụy Lượng thì sao? Ký chủ đại đại tính thế nào?]

"Không vội, hiện tại ta muốn đi làm thêm." Cô vừa cười vừa đi ra khỏi phòng, "Hiện tại ta phải kiếm nhiều tiền một chút, có tiền rồi mới dễ làm những chuyện khác."

Hệ thống không hiểu lắm. Ký chủ đại đại muốn làm gì cơ? Muốn làm chuyện lớn hả?

Ừm, chắc chắn rồi. Mỗi lần ký chủ không muốn nói, chắc chắn đang nghĩ làm gì đó to to.

Đường Quả ra ngoài cổng trường, Tả Nhiên và Ngụy Lượng đang chờ cô.

"Nhân viên bắt nạt cậu bị đuổi việc rồi." Ngụy Lượng lập tức tiến lên, "Về sau trong canteen sẽ không có chuyện như thế xảy ra nữa. À, không phải cậu định đi làm thêm hả?"

Đường Quả gật đầu, "Đúng vậy, nên tớ không nói chuyện nhiều với hai cậu được. Tớ phải đi ngay, nếu không muộn mất."
Cô chào cả hai rồi lên xe, chạy đến chỗ làm thêm.

"Đi không?" Tả Nhiên hỏi.

Ngụy Lượng cười một tiếng, "Đi, đi chứ." Hắn thấp giọng, "Chúng ta chỉ cần yên lặng đi theo, không cần làm gì cả. Bao giờ cậu ta cần thì hỗ trợ. Có điều đừng thân quá, hôm nay chỉ đi theo, nói là không yên tâm với cậu ta thôi. Về sau có gặp lại cũng chỉ là ngẫu nhiên, như thế cậu ta mới không phòng bị nữa."

Cả hai cùng đi đến chỗ Đường Quả làm thêm. Hôm nay cô làm nhân viên cho một trung tâm thương mại, chủ yếu là tiếp thị sản phẩm để đẩy mạnh tiêu thụ. Nhờ có ngoại hình xinh đẹp lại biết ăn nói, được cả nụ cười vô cùng trong sáng nữa, cô đã thu hút được những người xung quanh đến mua hàng. Cô cũng không khoác lác, hàng ở đây tốt thật nên cô mới có thể PR khắp nơi như thế. Chủ cửa hàng biết hàng nhà mình tốt nhưng giá hơi cao và ít người mua nên ngay khi bạn bè giới thiệu Đường Quả đã lập tức mời cô đến. Họ nghĩ, cho mời một nữ sinh xinh đẹp biết ăn nói và cho khách hàng dùng thử sản phẩm sẽ bán được nhiều hơn. Quả nhiên, ai nhìn thấy người đẹp cũng đến gần xem hàng.
Đường Quả không những đẩy mạnh tiêu thụ mà còn biểu diễn vài tiết mục ca hát vô cùng hấp dẫn, càng khiến người ta đến nhiều hơn. Người ta nghĩ, hàng mới này không tệ so với các món trước, tuy giá hơi chát nhưng hàng tốt, cô gái nhỏ còn cố gắng như thế nên không tiếc tiền mua.

Đường Quả ra sức bán hàng. Cô cũng được chia hoa hồng sau khi bán xong, đây cũng là lý do vì sao nguyên chủ có nhiều tiền mua sắm như thế.

Hơn nữa, để làm việc này, cô cũng phải có đồ đẹp để mặc.

968.14

Thương gia thấy một nữ sinh lôi thôi lếch thếch, không trang điểm, không mặc đồ hiệu thì làm sao có thể dùng giá cao thuê cô đi làm được?

Đây là lần đầu tiên Ngụy Lượng và Tả Nhiên thấy Đường Quả đi tiếp thị, cũng là lần đầu tiên thấy cô giao lưu với những người xung quanh. Trông cô không còn vẻ lạnh nhạt nữa, nhất là khi cô cười lên, cuốn hút vô cùng.
Những người xung quanh không phải đồ ngốc, tất cả đều là những người trưởng thành khôn ngoan, đâu có vì mấy bài hát của cô mà mua đồ sang quý. Chỉ có thể nói rằng, vì có cô mà những người đó mới tìm hiểu giá trị của sản phẩm và mua.

Không thể không nói, Đường Quả đứng ở vị trí đó rất thu hút, so với nữ sinh lạnh lùng trong trường như hai người khác nhau.

Đường Quả xong việc, Ngụy Lượng và Tả Nhiên vẫn đắm chìm một lát. Bọn họ nhìn nhau, chờ một bên, hơi trầm mặc.

"Ở trường cậu ta không có như thế." Ngụy Lượng nói nhỏ, "Kỳ lạ thật." Hắn bỏ qua cảm giác trái tim nhảy lên khi nhìn Đường Quả làm việc.

Tả Nhiên không nói gì, ánh mắt chăm chú hướng về nơi nào đó. Mãi đến khi Đường Quả thay đồ ra ngoài rồi, hắn mới cho tay vào trong túi quần, bước đến cạnh cô, "Đường Quả, cậu siêu thật đấy. Người ta không định mua, nghe cậu nói xong đã muốn mua ngay."
Chủ cửa hàng cũng đi ra, cười lên với Đường Quả, "Đường giỏi lắm." Anh ta giơ ngón cái lên, "Em tài thật, anh lúc nào cũng phát sầu vì chuyện bán hàng, mời em quả là đúng đắn."

"Cũng do hàng của anh Trần tốt đấy chứ. Nếu không tốt, em có ba hoa mấy người ta cũng không mua." Đường Quả cũng cười lại, "Giờ có tiếng rồi, em tin là sau này không cần tiếp thị cũng sẽ có rất nhiều người đến mua."

"Đúng vậy." Giám đốc Trần lấy một bao lì xì đưa cho Đường Quả. Đường Quả không từ chối, nhận lấy ngay. Giám đốc Trần rất bận, nhanh chóng chào cô rồi đi xử lý chuyện khác.

Ngụy Lượng và Tả Nhiên vẫn luôn đi theo Đường Quả trong siêu thị, thấy cô cứ cười mãi, không thể không hỏi, "Cậu vui như thế là vì kiếm được tiền à?"

"Đương nhiên rồi, tự cố gắng, tự đạt được những gì mình muốn, còn có tiền, chẳng lẽ không vui được?"
Tả Nhiên hứng thú, "Thế hôm nay cậu kiếm được bao nhiêu?"

"Trích theo phần trăm hoa hồng thì khoảng hai vạn. Hôm nay may mắn, nhiều người mua."

Hai người kia nhìn nhau, được chừng đó cơ à? Tuy rằng trong mắt bọn họ, chừng ấy không đáng là bao, nhưng với một nữ sinh cấp ba mà nói, kiếm được như vậy quả thực rất giỏi.

Người ta mua đồ còn gọi đặt trước cho họ hàng, hôm nay còn giảm giá nữa, trích hoa hồng được hai vạn thật không tệ.

"Giám đốc Trần trả tớ bao lì xì 5 ngàn nữa, thêm được gần ba vạn."

Hai người nhìn nhau, ba giờ kiếm được gần ba vạn, đỉnh.

Thật ra việc part-time này không phải ngày nào cũng có. Đôi khi mấy tháng cũng không được một lần.

969.15

Cô là học sinh cấp ba, một tháng mới đi làm thêm một hai lần, và không phải lần nào cũng kiếm được vài vạn. Hiện tại là do hàng giá cao, nhiều người mua, phần trăm hoa hồng nhiều lại có giám đốc hào phóng nữa nên mới được như thế. Chứ bình thường một lần đẩy mạnh tiêu thụ như thế này chỉ từ hai đến năm ngàn nguyên, trả công cũng chỉ một ngàn, còn chưa chắc đã được cho lì xì.
"Các cậu đợi lâu thế rồi, để tớ mời các cậu đi ăn."

Đường Quả cầm lì xì trong tay, cười tươi, "Hai cậu muốn ăn gì?"

Tả Nhiên và Ngụy Lượng sửng sốt, lần đầu tiên có người kiếm tiền mời bọn họ đi ăn.

"Cậu kiếm ra tiền cũng không dễ gì, thôi không cần đâu."

"Không phải hai cậu muốn làm bạn tớ à? Ăn một tí cũng không tốn bao nhiêu. Tuy tớ kiếm không được nhiều nhưng để ăn vặt thì không vấn đề gì. Nói đi, mấy cậu muốn ăn gì, tớ mời."

Hai người cảm động với vẻ đầy sức sống của cô, vô thức đồng ý. Bọn họ tưởng, có lẽ đây là một cách tiếp cận tốt.

"Chúng tớ không biết ăn gì, hay là cậu tự chọn đi, chúng tớ ăn hết." Tả Nhiên cười.

Đường Quả nghĩ ngợi, "Thế BBQ được không? Hai cậu đợi lâu thế rồi, chắc đói lắm. Tớ thích ăn đồ cay, còn hai cậu?"
"Đương nhiên là thích rồi."

Hai người tỏ ra hứng thú, vội vàng đồng ý ngay. Có thêm thời gian ở cùng cô, tội gì không đi.

Hôm nay là thứ sau, bọn họ có nhiều thời gian rảnh, người nhà cũng gần như nuôi thả bọn họ.

Đường Quả đã sớm gọi điện báo cho mẹ sẽ đi làm thêm về muộn, cũng nói muốn ăn cơm cùng bạn nên về trễ hơn bình thường.

Đưa hai cậu ấm nhà giàu đi ăn BBQ, đúng là chỉ có cô mới làm được.

Cô chọn nhà hàng, nơi đó rát sạch, đồ ăn cũng không tệ lắm. Tả Nhiên và Ngụy Lượng cũng nhìn theo, khá hài lòng. Không cần xa hoa, chỉ cần sạch sẽ thuận mắt là bọn họ cũng thả lỏng.

Thịt nướng rất ngon, cả hai vừa ăn vừa nhìn nữ sinh đối diện. Thấy cô cũng ăn uống ngon lành, cả hai cảm giác như đang ăn mĩ vị, bất giác ăn nhiều hơn chút.

Ăn uống xong thì cũng gần 10 giờ, cả hai nói muốn đưa Đường Quả về. Đêm hôm như thế, cô lại đi một mình thì không an toàn. Đường Quả không từ chối.
Nhìn Đường Quả lên trên nhà, cả hai mới quay vào trong xe. Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.

Ngụy Lượng lau khóe môi sưng lên vì ớt, cười khẽ, "Lần đầu tiên được con gái mời ăn, còn là ăn đồ nướng."

"Tuy cay nhưng ngon thật." Tả Nhiên cũng lấy điện thoại ra nhìn đôi môi sưng lên của mình, "Nhưng mà cay quá, lần sau đi ăn nhất định phải bảo cho ít ớt thôi."

Cả hai đột nhiên quay sang nhìn nhau. Ngụy Lượng lên tiếng, "Cậu ta không nhận gì của chúng ta, thế mà lại mời chúng ta đi ăn đồ nướng?"