(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 618: Hoa khôi làng được cưng chiều (47)




"Hôm sau anh ngã xuống sông thật."

Trần Thư Bảo còn nói, lúc ấy Trần Anh còn cho cậu ta kẹo, để cậu ta đi hẹn hai chúng ta, nói là có chuyện cần nói. Nhưng sau khi anh xảy ra chuyện thì cậu ta cũng quên mất."

"Trần Thư Bảo tưởng là Trần Anh tính cùng anh rơi xuống sông để người khác gặp được rồi bức hôn anh." Tống Dã có hơi dở khóc dở cười, "Cũng không ngờ là, mục đích của Trần Anh là để em nhảy xuống, sở dĩ cậu ta còn giấu diếm đến giờ, là vì nghĩ rằng em nhờ Trần Anh hỗ trợ."

Đường Quả lườm anh, anh đè cô xuống, "Quả Quả, vì thế mà anh thấy may mắn, nếu như Trần Anh không ghét anh, anh sẽ không lấy được em."

"Quả Quả, về sau cách xa cô ta ra một chút." Tâm địa cô ta quá ác, vì ghét anh mà còn muốn kéo người khác xuống nước.

Nếu như không phải Quả Quả nhà anh có sức hút lớn, anh sẽ không hài lòng với cuộc hôn nhân này, từ đó oán hận Quả Quả, oán hận tất cả người nhà họ Đường. Có lẽ, đây mới là mục đích của Trần Anh.

Đáng tiếc rằng cô ta đã tính sai, vì ngay hôm sau, vừa thấy cô gái mở đôi mắt đen láy nhìn mình từ trong chăn, anh đã nhận định đây là người vợ cả đời của anh, là người anh nâng niu trong lòng bàn tay.

Mà những người không biết chuyện kia, thấy anh và Quả Quả yêu nhau như thế, có lẽ đều nghĩ rằng chuyện lúc trước là Đường Quả thiết kế.

"Anh thấy em qua lại với cô ta hồi nào?"

Tống Dã nghĩ nghĩ, đúng là Trần Anh hình như không muốn sang nhà anh, cũng không muốn nhà anh sang bên đó. Mặc dù còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng thôi, không quan trọng.

Về sau Tạ Thế Quân sẽ ở trong thành phố công tác. Nhìn Tạ Thế Quân, có lẽ cũng không muốn để Trần Anh ở lại huyện Đường. Có thể nói, Tạ Thế Quân là một người rất hiểu chuyện, anh giúp người ta một lần, thật đúng là không lỗ.

"Quả Quả, chúng ta hoạch định cho huyện Đường đi, cố gắng trong năm năm nâng cấp huyện Đường thành thành phố Đường." Nói đến phát triển huyện Đường, gương mặt Tống Dã sáng lên, "Nâng cấp lên thành phố rồi, anh dự định xây đại học trong huyện Đường, kinh tế lên, giáo dục cũng lên."

Anh đã nói sẽ phát triển huyện Đường, và anh cũng đã hứa với người trong lòng rằng sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn hẳn so với các phu nhân ở thủ đô.

"Được, mai em vẽ phác thảo." Đường Quả cười cong mắt, "Chuyện đại học xong xuôi rồi, em muốn là người trong nhóm sinh viên tốt nghiệp đầu tiên."

"Ừ."

Vợ hiếu học, đây là điều mà Tống Dã muốn thấy. Anh hi vọng khi anh tiến bộ thì cô cũng tiến bộ. Cả hai cùng tiến bộ, cùng ở chung một chỗ lâu dài, cùng thực hiện khát vọng sâu trong tim, và cùng bước trên con đường tươi sáng nhất.

Tống Dã ôm lấy người yêu, "Đến lúc đó hai chúng mình cùng học, rồi cùng tốt nghiệp."

Thật ra, anh biết vợ anh lúc nào cũng giỏi, dù cô không thi đại học, nhưng trình độ văn hóa của cô thật không có người bình thường có thể so sánh được.

Chỉ một tay họa thôi, các sinh viên đại học kia thật đúng là không bằng.

Cô còn biết đọc các các phẩm kinh điển tiếng Anh. Hồi anh còn nhỏ, cụ Nguyên mời giáo sư dạy ngoại ngữ cho anh, nhưng vợ anh thì không biết học tiếng từ lúc nào.

Hơn nữa, toán học của vợ anh cực kỳ tốt. Bao nhiêu đề toán khó của cháu đều là cô giải ra một cách dễ dàng. Trước kia anh còn nghe nói, các giáo viên sinh viên giao lưu toán học với Quả Quả xong rất khâm phục Quả Quả, có thể thấy được vợ anh giỏi đến mức nào.

Hai người vì huyện Đường thành thành phố Đường mà ra sức, thanh niên trí thức trong thôn từng ra ngoài đi thi cũng lần lượt trở về công tác trong huyện, nhiều người nghe tiếng cũng đổ dồn về đây.