Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 63 (1187):
"Sau đó, thấy Nam Thục nhiều người tài, ta cũng tính dụ một hai người đến Bắc Yến."
Hệ thống: Ây dà, khai cả gốc gác của mình luôn.
Theo đuổi bạn gái như thế không sợ không đuổi được.
"Đường cô nương, trời đất chứng giám tấm lòng ta dành cho nàng, mãi mãi không đổi thay. Nàng có chấp nhận ta hay không thì ta vẫn sẽ đưa nàng ra ngoài, nàng muốn đi đâu ở Bắc Yến cũng được."
"Ta sẽ không ép nàng. Nàng tự do. Đương nhiên, ta sẽ chờ nàng."
Hệ thống: Buồn nôn.
Đường Quả bị chọc cười, "Vậy anh tính đưa ta đi thế nào? Nước Trần tuy chỉ là một nước trung đẳng nhưng muốn công khai cướp người thì không được. Hai nước chiến tranh, khổ là người dân. Anh là đế vương chắc không muốn dân mình phải khổ đâu đúng không?"
Hỏi xong, chàng chăm chú nhìn Đường Quả, vô cùng hồi hộp.
Nụ cười của nàng vẫn chưa biến mất, chàng không biết nàng nghĩ gì.
Nhưng dù nàng nghĩ gì đi chăng nữa, chàng nhất định phải dỗ dành nàng đi cùng mình. Nàng muốn gì chàng sẽ tìm cho nàng, kể cả nàng không muốn bên cạnh chàng thì chỉ cần nàng ở lại Bắc Yến là được, chàng vẫn có thể thấy nàng mỗi ngày.
Nàng ở bên cạnh, chàng dư dả thời gian để đả động nàng.
"Được, ta sẽ đi cùng anh."
Bắc Đường Hoắc vui đến mức suýt nhảy lên. Chàng kìm nén lại, thấp giọng, "Ta về sắp xếp ngay. Sẽ có người thay thế cho Đường cô nương, đến lúc đó chúng ta về Bắc Yến được chứ?"
Chàng vẫn hơi bất an, sợ rằng Đường Quả vẫn chưa suy nghĩ kỹ nên tiếp tục dụ dỗ cô, "Đường cô nương à, hai kẻ kia thật sự không đáng."
Đường Quả mỉm cười, "Ta biết, cảm ơn anh. Bọn chúng rất khốn nạn, ta chẳng có hy vọng gì cả."
Bắc Đường Hoắc thở ra một hơi. Chàng không đi ngay mà ra hiệu gọi người đến, sau đó phân phó mọi chuyện ngay trước mặt Đường Quả.
Chàng đứng cạnh cửa sổ một mực nhìn cô, cứ như thể sợ cô nghĩ quẩn.
"Bắc Đường công tử này, làm Hoàng đế nhàn lắm à? Anh ở Nam Thục lâu thế không sợ Bắc Yến có chuyện?"
"Không, đã có Vân Mộ Quân quản lý rồi. Vân Mộ Quân là thừa tướng, cũng là bạn tốt từ nhỏ của ta, tin được." Bắc Đường Hoắc không hề cảm thấy bóc lột bạn bè có gì sai cả.
"Ta sợ nàng nghĩ quẩn. Tính cách nàng thay đổi nhiều quá, ta không yên tâm được." Bắc Đường Hoắc vô cùng sầu não, "Ta sợ ngày mai ta đến thì nàng lại không còn."
Hệ thống: Nghĩ nhiều rồi.
Đây mới là bản chất của ký chủ!
Đường Quả lười biếng chống cằm, "Nhưng ta muốn đi ngủ."
"Vậy nàng cứ ngủ đi, ta canh ngoài cửa sổ, tuyệt đối không trèo vào." Bắc Đường Hoắc nghiêm túc nói, "Ta nói rồi, ta sẽ không ép nàng làm gì cả, ta chỉ không yên tâm thôi."
Nàng vốn là người dịu dàng hiền lành, đột nhiên trở nên thoải mái như thế, ai biết nàng có tự sát hay không.
=====
Chương 64 (1188):
"Nếu Bắc Đường công tử muốn vậy thì ta không cản nữa. Ta thực sự buồn ngủ lắm rồi, đi ngủ đây."
Đường Quả cười với Bắc Đường Hoắc rồi duỗi tay ra đóng cửa sổ lại.
Bắc Đường Hoắc: "..."
"Bắc Đường công tử có thể về. Giờ đã vào thu, buổi tối khá lạnh đấy, anh chịu nổi không?"
Giọng Đường Quả truyền ra từ cửa sổ. Bắc Đường Hoắc thấy cô quan tâm mình, vội đáp lại, "Chịu được, chịu được. Ta tập võ từ nhỏ, sức khỏe rất tốt. Lại nói, tối nay cũng không lạnh."
"Ồ...Vậy thì được."
Sau đó bên trong im lặng.
Bắc Đường Hoắc vẫn tiếp tục đứng cạnh cửa sổ, không hề có ý định đi. Tốt nhất là nên canh chừng nàng, nhỡ nàng thật sự nghĩ quẩn thì chàng sẽ phải hối hận cả đời.
Có điều một lúc sau, cửa sổ lại mở ra. Bắc Đường Hoắc vội nhìn, thấy Đường Quả xách ấm trà và cầm chén trà ra cho chàng. Chàng vui vẻ nhận lấy.
Đường Quả bê một cái bàn và một cái ghế nhỏ ra chỗ cửa sổ. Bắc Đường Hoắc nhận lấy, trong lòng ấm áp, lên tiếng, "Cảm ơn Đường cô nương."
"Ta nên cảm ơn anh mới đúng. Anh không ngại khó khăn cũng muốn đưa ta ra ngoài."
Bắc Đường Hoắc đột nhiên có cảm giác có vẻ Đường Quả cũng không cần chàng hỗ trợ cho lắm. Dường như chỉ cần nàng muốn là nàng đi lúc nào cũng được.
Cửa sổ khép lại, chắc Đường Quả đã ngủ rồi.
Bắc Đường Hoắc ngồi dưới cửa sổ, vu0t ve ấm trà còn hơi ấm. Chàng nhìn làn nước nóng bên trong, lâm vào trầm tư. Vừa nãy nàng vào có một lát, chàng cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, thế nước trà ở đâu ra?
Bắc Đường Hoắc bưng chén trà nóng, nhấp một ngụm, thầm cười trong lòng. Không cần biết thế nào, chỉ cần nàng muốn đi cùng chàng, không từ chối chàng, vậy chẳng phải là đang cho chàng cơ hội à? Nàng là người hay là yêu cũng không quan trọng, quan trọng là chàng thích nàng.
[Ký chủ, anh đáng yêu nhà cô lại mời Quốc chủ Trần ra ngoài kìa.] Hệ thống cười thầm, [Chắc sợ Quốc chủ Trần làm gì cô nên mới kiếm cớ kéo lão ta đi. Cô thấy không, lần nào Quốc chủ Trần cũng say mèm đến nỗi người ta phải nâng về.]
Đường Quả cười, "Anh ấy thật có tâm."
[Chứ còn gì nữa? Vì muốn có thiện cảm của ký chủ mà không ngại chào hàng bản thân luôn.]
Hệ thống không thể quên được chuyện anh chàng luật sư trong thế giới trước chào hàng bản thân trước mặt ký chủ như thế nào.
[Bây giờ Quốc chủ Trần chỉ mải tiếp "sứ thần Bắc Yến", không nhớ được cô đâu.] Quốc chủ Trần yêu mỹ nhân, nhưng so với mỹ nhân thì lão ta yêu giang sơn hơn.
Phải nói, Hoàng đế thời cổ đại này gần như ai cũng yêu mỹ nhân cả. Nhưng mà, mỹ nhân đối với bọn họ chỉ là thứ đồ gì đó thôi, bọn họ vẫn yêu giang sơn hơn. Mỹ nhân so với chính sự thì chẳng đáng để quan tâm.
Bắc Đường Hoắc đứng canh dưới cửa sổ mấy đêm liên tiếp, Đường Quả cũng thuận tay mang trà cho chàng mấy đêm liên tiếp.
Đến đêm thứ ba, chàng lại đến, nhưng lần này có thêm mấy người nữa.
Đường Quả mở cửa sổ, chàng đưa tay ra, thấp giọng nói, "Đường cô nương, ta đến đón nàng."
"Còn ở đây thì sao?" Đường Quả hỏi.
Một nữ tử bước ra từ sau lưng Bắc Đường Hoắc. Nương theo ánh trăng bên ngoài, Đường Quả thấy rõ nữ tử này rất giống cô.
Dịch dung?
"Ta đã sắp xếp rồi." Bắc Đường Hoắc hồi hộp đưa tay ra trước mặt cô.