Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 49 (1173):
Nhưng tiếng đàn trầm bổng xung quanh khiến hắn không thể rời đi được. Hắn hơi nheo mắt lại, lẳng lặng nghe. Chỉ một lát thôi mà hắn cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc hôm nay tan biến hết. Ngay cả tâm trạng không tốt cũng bình tĩnh lại.
Mãi cho đến khi tiếng đàn ngừng, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, hỏi cung nhân bên cạnh, "Ai đàn trong kia?"
"Bẩm Hoàng thượng, trong điện Giảo Linh chỉ có Giảo phi nương nương, tiếng đàn này chắc là Giảo phi đánh." Cung nhân trả lời.
Nghe được hai chữ Giảo phi, Thượng Quan Dực có phần không vui. Đây là điện Giảo Linh nhưng người bên trong lại không phải Giảo phi của hắn. Nhưng có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn nên hắn cũng không có ý tức giận.
Vừa mới đi hai bước, tiếng đàn lại truyền vào tai hắn. Không giống với tiếng đàn xóa tan mệt mỏi, khiến tâm trạng thoải mái suиɠ sướиɠ vừa rồi, tiếng đàn lần này chất chứa bao nhiêu ưu tư.
Thượng Quan Dực sững lại một lát nhưng vẫn đi vào nhìn người bên trong.
Hắn đứng cách Đường Quả không xa. Hắn vốn không vui, thậm chí còn vì chuyện Đường Giảo bị đổi đi mà giận lây sang nàng, ấy vậy mà, khi nghe thấy tiếng đàn của nàng, hắn không thể nào ghét nàng nổi.
Khi tiếng đàn dừng lại, Thượng Quan Dực lên tiếng, “Đánh khá tốt. Nhưng mà, khúc sau không hay bằng khúc trước.”
Đường Quả hành lễ với hắn, sau đó gọi người mang đồ ăn nhẹ đến rồi nói, “Hoàng thượng thích khúc trước hơn sao? Vậy thϊếp đánh lại cho Hoàng thượng nghe.”
Thượng Quan Dực không kịp cản lại, hai tay Đường Quả đã đặt trên đàn, tiếng đàn tươi sáng thư giãn bay ra.
Liếc nhìn chỗ đồ ăn nhẹ, hắn cầm lấy một miếng bánh ăn, đôi mắt sáng lên.
Mùi vị thật quen thuộc. Trước kia hắn thường xuyên đưa Giảo phi đến phủ Cảnh Vương, ăn không ít đồ ăn Cảnh Vương phi làm. Cảnh Vương phi là một nữ tử tốt toàn diện, nhưng điểm không tốt duy nhất của nàng là nàng không phải Giảo Phi. Vì nàng không phải Giảo phi nên dù có tốt thế nào đi nữa thì trong mắt hắn, nàng vẫn không tốt.
Rất mau, Thượng Quan Cảnh đã chìm trong vui sướng thư thả từ tiếng đàn du dương bên tai và hương vị tuyệt vời của món ăn. Mãi cho đến khi mặt trời lặn và tối dần, khi tiếng đàn ngừng lại thì hắn mới tỉnh. Đĩa thức ăn trống không, còn Đường Quả thì mệt mỏi đứng dậy.
Thấy cô ngoan ngoãn, hắn đến trước mặt cô, “Ngươi phải nhớ cho kỹ, điện Giảo Linh này chỉ là chỗ ở tạm thời của ngươi. Ngươi không phải Giảo phi, một ngày nào đó Giảo phi thật sự sẽ về.”
Thấy sắc mặt Đường Quả tái nhợt, tâm trạng hắn vô cùng tốt. Hắn quay người đi luôn.
[Thằng chó này!]
Hệ thống tức giận mắng, dù nó biết thừa ký chủ chỉ đang giả vờ. Có lẽ vì ký chủ diễn quá thật, lại thêm những chuyện trong quá khứ nữa nên mỗi lần nhìn ký chủ, nó lại vô thức nhớ đến những chuyện đó. Hồi đó, nó còn là một hệ thống ngu ngốc chỉ biết giục ký chủ sắm vai nữ phụ, hoàn toàn không biết ý nghĩ của cô; còn cô, cô cũng mơ hồ không biết gì, chỉ gắng diễn thật tốt vai nữ phụ ở các thế giới vì vận mệnh của mình. Cô như lục bình trôi sông, không biết đâu là điểm dừng nên rất muốn tìm kiếm nó.
=====
Chương 50 (1174):
Ai tốt với cô, cô sẽ nghiêm túc tốt với họ. Dù là ai, đối xử với cô thế nào, cô đều phải sắm vai của mình thật tốt. Thỉnh thoảng có xuất hiện những người không giống với người khác, cô rất vui. Nếu có người nói giúp cô một lời, cô sẽ tìm đủ cách để đối xử tốt với người ta. Hiện giờ cô vẫn thế, ai tốt với cô, cô tốt lại gấp bội; nhưng khác biệt là, giờ cô thù rất dai, ai xấu tính với cô, cô trả thù đau gấp ngàn vạn lần. Nói đơn giản thì, ký chủ trước kia chỉ nhập vai nữ phụ, không biết thay đổi, không biết phản kháng. Còn ký chủ hiện giờ, vẫn là vai nữ phụ nhưng chỉ là nữ phụ của thế giới. Cô là nữ chính của bản thân cô. Cô bất bình thay cho những gì “mình” trải qua, cho nên lấy thân phận nữ phụ để đấu tranh. Phải báo thù thì cô sẽ báo thù, báo thù xong cô mới thoát vai.
Ký chủ sẽ không bị bắt nạt nữa nhưng nó thì không thoải mái. Ngày trước nó vô dụng, không chỉ không giúp được ký chủ mà còn hùa với đám người bắt nạt cô khiến cô khổ sở.
[Ký chủ, bữa trước tôi nuốt hệ thống lậu ấy, có nhiều thẻ diễn xuất lắm. Đối phó với mấy thằng khốn nạn này cô không cần phải chuyên nghiệp đến mức tự diễn đâu, dùng thẻ diễn xuất đi.”
“Không cần, ta thích tự diễn.”
[Ai… Nhưng mà có nhiều thẻ lắm.] Hệ thống không từ bỏ ý định.
Đường Quả thấp giọng cười, “Thống tử, mi lại nghĩ gì thế?”
[Không phải vì ký chủ sao? Không muốn thấy ký chủ bị bắt nạt đâu. Ký chủ bị bắt nạt, tôi không chịu được.] Hệ thống nghiêm túc.
“Ái chà, quả không uổng công ta thương mi.”
Hệ thống: Ký chủ thương nó bao giờ? Thôi bỏ đi, nỗ lực thay đổi vận mệnh giúp nó thăng cấp cũng coi như là thương nó rồi.
“Thượng Quan Dực là Hoàng đế, không diễn bằng tâm thì sao có thể lừa hắn được chứ? Trên thực tế, dù là ai, Hoàng đế hay người thường thì sau một thời gian chung sống đều có thể phát hiện ra một người nào đó có thật lòng với mình hay không. Không diễn bằng tâm thì dễ bị lật kèo lắm.”
Đường Quả nheo mắt lại, “Hơn nữa, ta cũng hưởng thụ quá trình này, mỗi lần nhập vào vai phụ đáng thương, ta mới không quên ta là ai, nhớ được rằng ta đi đến ngày hôm nay như thế nào.”
Từ ngày vô tình nghe được tiếng đàn của Đường Quả, Thượng Quan Dực thường xuyên đến điện Giảo Linh sau khi xong việc. Hắn đứng bên ngoài nghe một lát rồi nhớ đến vị ngon của những món ăn Đường Quả làm, vô thức bước vào trong và thấy được những món ngon ấy. Một hai lần đầu, hắn còn mất tự nhiên. Nhưng cứ mãi như thế, hắn cũng quen. Có đôi khi hắn còn quang minh chính đại đến điện Giảo Linh để nghe cô đàn và ăn đồ ăn của cô.
Đôi khi xuất cung thấy được Đường Giảo và Thượng Quan Cảnh bên nhau, Đường Giảo thậm chí còn không nhìn hắn lấy một cái, hắn vô cùng tức giận. Hắn nghĩ, em trai hắn làm ra chuyện cướp chị dâu tày trời như thế, hắn cũng có thể đến điện Giảo Linh nghe Cảnh Vương phi đánh đàn và ăn đồ ăn của nàng ta. Chính vì nghĩ như vậy nên có bao nhiêu không thoải mái với mất tự nhiên đều bay biến hết.
Đương nhiên, mỗi lần rời đi, hắn đều nhắc nhở Đường Quả, “Ngươi không phải Giảo phi, ngươi sẽ không thể ở đây mãi.”
Thỉnh thoảng hắn gọi Thượng Quan Cảnh đến, hai người cãi nhau, cuối cùng tan rã trong không vui.
_
Dã Linh: Không có ý chê bai đại đại đâu nhưng mà cảm giác đại đại bôi chữ nhiều quá huhuhu. Nhiều câu, nhiều ý bị lặp, khá là dài dòng :((((