Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 41 (1165):
"Vương gia có lẽ không thích thϊếp vì trước kia chúng ta không quen biết nhau, nhưng thϊếp không thể vì Vương gia không thích mà không màng chuyện gì được."
"Tức là ngươi cũng không thích bản vương?"
Đường Quả lắc đầu, "Nữ tử hoàng thành đều thích vương gia, sao thϊếp lại không thích vương gia được?"
Hóa ra là thích à.
Tâm trạng Thượng Quan Cảnh hơi chùng xuống, "Ngươi không sợ bản vương khiến ngươi tổn thương?"
"Ý của vương gia là tổn thương thế nào? Nếu cả đời vương gia không thích thϊếp, đó cũng không tính là tổn thương. Vốn dĩ vương gia đối xử với thϊếp rất tốt, không ép buộc thϊếp phải làm gì cả. Thích một người cũng không thể ép buộc người ta thích lại, vương gia cho thϊếp sự tôn trọng như vậy đã rất tốt rồi."
Thượng Quan Cảnh sửng sốt một hồi lâu rồi lắc đầu cười, "Vương phi, lòng tốt của ngươi sợ là trao nhầm người."
"Thϊếp không hối hận."
Thượng Quan Cảnh suýt chút nữa lùi lại vì ánh mắt cố chấp của cô, may mắn là hắn kịp bình tĩnh lại. Hắn không hiểu, trên đời này có người như nàng ta ư?
"Bản vương không thể cho ngươi tình cảm."
Nhìn Đường Quả trầm xuống, trong lòng hắn không có bao nhiêu vui vẻ, thay vào đó là mấy phần phiền muộn và cực kỳ không thoải mái.
"Bản vương vẽ ngươi một bức." Thượng Quan Cảnh nhìn giấy mực bút nghiên bên cạnh, "Coi như quà bản vương tặng ngươi, ngươi đã xử lý mọi việc trong Vương phủ rất tốt."
Thấy Đường Quả vui vẻ, hắn không biết nói gì.
Thượng Quan Cảnh lên tiếng, "Ngồi thế, được rồi."
Dứt lời, hắn bắt đầu vẽ.
Hắn nhớ đến ngày đó đi du ngoạn, có rất nhiều người vẽ nàng ta. Nàng ta thật sự rất đẹp, không thể không thừa nhận rằng khí chất của nàng ta còn đẹp hơn Đường Giảo vài phần.
Thời gian bất giác trôi mau, quay đi quay lại đã hết nửa canh giờ.
Thượng Quan Cảnh như quên đi thời gian, nghiêm túc vẽ. Nhìn tác phẩm trước mắt, hắn ngẩng đầu lên khẽ gọi Đường Quả, "Vương phi, bản vương vẽ xong rồi."
Cô không cử động.
"Vương phi?" Thượng Quan Cảnh gọi lần hai, thấy cô vẫn im lặng, hắn vội bước đến. Không hiểu sao trong lòng hắn có hơi lo lắng, lúc đến gần cô thì giật mình.
Hắn vỗ nhẹ, Đường Quả vẫn không tỉnh.
Hắn cũng nhớ đến mục đích của mình: tráo đổi ký ức của Đường Quả và Đường Giảo, đưa Đường Quả đến hoàng cung và giữ lại Đường Giảo luôn trong tim hắn.
Hắn bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Đường Quả. Lần đầu tiên nhìn nàng ta với khoảng cách gần như thế, hắn không thể không nói, nàng ta vốn đã rất xinh đẹp, lúc ngủ còn đẹp theo kiểu khác. Đôi mày nàng ta hơi nhíu lại, không biết có phải do mơ thấy chuyện gì không vui hay không, đẹp đến nỗi khiến người ta tiếc thương.
Hắn đột nhiên không muốn quấy rầy nàng.
Ánh mắt hắn hướng xuống, nhìn một tay nàng ta giữ lấy cổ tay còn lại. Trên cổ tay kia là một chiếc vòng ngọc xinh xắn - là món quà duy nhất hắn đã từng tặng nàng ta.
"Vương phi, bản vương đã vẽ xong, tự thấy cũng không tệ lắm. Đáng tiếc, ngươi không nhìn thấy được."
Hắn cuộn bức vẽ lại, gọi người thân tín đến cất nó vào phòng sách. Sau đó, hắn ôm lấy Đường Quả, đưa cô về phòng.
=====
Chương 42 (1166):
Không bao lâu sau, đạo nhân Dương đến.
"Vương gia, giờ bắt đầu được chứ?" Đạo nhân Dương thấy Thượng Quan Cảnh vẫn im lặng đứng ở mép giường nhìn hai mỹ nhân giống nhau như đúc ngủ say, không biết hắn đang nhìn ai, đang nghĩ gì nên hỏi thăm.
"Ra tay đi."
Thượng Quan Cảnh nói, trình bày thân phận của cả hai với đạo nhân Dương, sau đó ra ngoài ngồi sau mành, chờ ông ta sử dụng bí pháp. Hắn không nhận ra, lòng bàn tay hắn toàn mồ hôi. Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn hình ảnh Vương phi ngủ, tay vẫn nắm chặt cổ tay đeo vòng. Hình ảnh đó khiến hắn lóa mắt.
Nhưng nghĩ lại, sắp tới hắn sẽ được ở bên cạnh người mình thích, hắn lại vui lên, vô thức đè nén cảm giác không thoải mái xuống.
Hắn đã đạt được mục đích rồi, có gì không vui chứ?
Vương phi nói không oán không hận gì rồi, hắn cũng đâu có hứa hẹn gì với nàng ta.
Trong lòng hắn chỉ có Giảo Nhi thôi. Chờ thành công đến, hắn không cần nghĩ nhiều nữa.
Đường Quả tỉnh táo, Đường Giảo cũng tỉnh táo. Đường Giảo đã chuẩn bị từ trước rồi, cô đưa cho Đường Quả một viên thuốc, nói là để tránh bị tráo đổi ký ức.
Trong khoảng thời gian này, cả hai thường xuyên gặp nhau để trao đổi một vài chuyện trong cuộc sống của mình hàng ngày. Tính tình hai chị em thế nào tạm thời không bàn đến, ký ức đôi bên phải có để tránh bị hoài nghi, nếu không trò này chơi không xong.
So với Đường Quả bình tĩnh, Đường Giảo lại hồi hộp vô cùng.
Đường Quả không uống viên thuốc kia, cô có linh hồn mạnh mẽ, đạo hạnh cỏn con của đạo nhân Dương chẳng làm gì cô được.
Sau khoảng hai canh giờ, mồ hôi túa ra đầy trán đạo nhân Dương. Ông ta lảo đảo, lau mồ hôi trên trán rồi quay sang nói với Thượng Quan Cảnh, "Vương gia, đã thành công rồi, Vương gia ra xem thế nào."
"Có điều dù thay đổi ký ức, bản tính vẫn là bản tính, sẽ không thay đổi quá nhiều."
Thượng Quan Cảnh dò hỏi, "Ý lão là, tính cách không thay đổi đúng không?"
"Đúng, ký ức thay đổi chỉ là ký ức thay đổi thôi."
"Bản vương hiểu rồi. Cứ yên tâm, bản vương đã hứa cái gì với lão thì nhất định sẽ cho lão."
"Vậy đa tạ Vương gia." Đạo nhân Dương vô cùng vui vẻ, sau đó được mời đi nghỉ ngơi.
Thượng Quan Cảnh đứng bên mép giường nhìn một lát, sau đó gọi tâm phúc vào thay quần áo cho hai chị em. Tính tình cả hai sẽ không thay đổi, sớm muộn gì hoàng huynh cũng phát hiện ra nên hắn cần phải chuẩn bị trước. Sau này không thể lúc nào cũng ở cạnh Giảo Nhi được, cần phải có người bảo vệ nàng, tránh cho hoàng huynh cướp người đi.
Ký ức hai chị em thay đổi, hoàng huynh lại là người rất để ý mặt mũi, chắc chắn không dám làm bậy một cách công khai. Chỉ cần hắn đề phòng, Giảo Nhi sẽ không bị cướp. Hơn nữa, Vương phi là một nữ tử tốt, biết đâu hoàng huynh sẽ thích nàng ta? Nàng ta có ký ức của Giảo Nhi, vậy cũng có thể coi là Giảo Nhi được mà.
Nghĩ vậy nhưng khi nhìn toàn bộ phủ Cảnh vương, Thượng Quan Cảnh cũng không vui như hắn tưởng tượng.
Hắn phải vui vẻ mới đúng. Rõ ràng Giảo Nhi đã bên hắn rồi.
Mải suy nghĩ, phía sau hắn vang lên tiếng bước chân. Hắn vô thức quay đầu lại, lập tức thấy một nữ tử đang đến gần, "Vương phi, nàng tỉnh rồi?"
"Vương gia?" Đường Giảo nghiêng đầu, xoa xoa ấn đường, ngơ ngác nhìn xung quanh.