Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 17 (1141):
Thượng Quan Dực là Hoàng đế, hắn không đấu được.
Nếu Thượng Quan Dực biết hắn còn chưa dứt tình, muốn đoạt lại Giảo Nhi cũng không dễ nữa.
Đường Giảo nghe được tin của Đường Quả, trong lòng thầm tính toán. Cô dự định gặp chị gái để đưa thuốc gì đó giúp nàng ấy tỉnh táo. Nhưng qua ký ức, cô biết được nàng ấy là một tiểu thư khuê các truyền thống điển hình, không biết gặp được rồi có thể nói rõ ràng được không. Cô không thể để lộ thân phận, nếu người ta biết được khéo coi cô là yêu ma quỷ quái rồi đưa lên giàn thiêu mất.
May cho cô là tính cách của Đường Giảo khá thoải mái, hơn nữa cô đã xuyên qua hai thế giới rồi, cũng có một chút kinh nghiệm.
"Giảo phi, trẫm thấy hình như nàng muốn nói gì đó?" Thượng Quan Dực chú ý đến biểu cảm mong chờ của Đường Giảo, nghĩ một lát, vừa nãy hắn có nhắc đến Đường Quả thì phải. Nghe nói hai chị em rất yêu thương nhau, chắc Giảo phi đang nhớ chị rồi.
Quả nhiên Đường Giảo đáp lại, "Hoàng thượng, nửa năm nay thϊếp không được gặp chị, vừa nãy có nghe đến chuyện của chị nên nhớ đến." Nói xong, cô nhìn Thượng Quan Dực với ánh mắt đáng thương.
Nếu muốn dụ dỗ hai tên này, cô cần phải luyện tập trước. Nói thật, cô chưa từng vào vai yêu tinh bao giờ cả.
Một là cô không có khả năng, hai là tam quan của cô vẫn rất thẳng, không thích chân đạp hai thuyền.
"Hóa ra là vậy." Thượng Quan Dực suy nghĩ, "Nàng nhập cung cũng đã nửa năm, có thấy khó chịu lắm không?"
Nhớ đến tính cách hoạt bát của nàng ấy, một mực ở trong cung thế này đúng là làm khó nàng ấy quá.
Đường Giảo gật đầu. Cô giương mắt lên, nắm lấy ống tay áo Thượng Quan Dực, "Có ạ. Hoàng thượng à, nửa năm rồi, thϊếp khó chịu lắm."
Thấy Đường Giảo làm nũng, tâm trạng Thượng Quan Dực tốt lên nhiều, "Vậy hử? Thế này nhé, mai trẫm cho nàng xuất cung đi chơi, tiện thể ghé qua Cảnh Vương phủ thăm Vương phi, được không?"
"Tạ Hoàng thượng." Đường Giảo vui vẻ. Biết làm nũng đúng là tốt mà.
Thượng Quan Dực có là Hoàng đế thì cũng trúng chiêu thôi.
Vui thì thưởng không ngừng, không vui thì cũng tức giận. Nếu cô đi tranh sủng giống với các cung phi khác, khéo hắn còn nhìn cô với ánh mắt thất vọng và nói, "Giảo phi, trẫm thấy nàng thay đổi rồi. Trẫm cứ nghĩ nàng không giống với nữ tử khác, không ngờ rằng..."
Đường Giảo cười lên. Cô chỉ muốn chửi một câu, mẹ nhà mày, thay đổi cái quần què, hẳn là không ngờ cơ.
Về sau hắn cố chấp với Đường Giảo là vì có người giành giật nàng ấy với hắn. Thân là Hoàng đế, bị giật đồ như thế ai mà nhịn được?
=====
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh Nguyệt
Truyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia. Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.
Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~
=====
Chương 18 (1142):
Hắn tự cho rằng Đường Giảo là của hắn, không ai có thể cướp đi.
Thứ càng dễ mất càng đáng quý.
Thượng Quan Cảnh lại là không có được sẽ không cam lòng. Tục ngữ nói rất đúng, càng không có thì càng muốn có.
...
"Ngày mai Hoàng huynh sẽ đưa Giảo phi đến phủ."
Đường Giảo đến Cảnh Vương phủ, không cần biết vì lý do gì, Thượng Quan Cảnh vừa vui vẻ vừa hồi hộp.
Vốn dĩ hắn định ở lại trong cung, nhưng khi nghe được tin này rồi, hắn vội vàng lấy cớ về với Vương phi để về phủ chuẩn bị thật tốt.
"Vương phi, hoàng huynh và Giảo phi là khách quý. Giờ vẫn còn sớm, ngươi lo chuyện trong phủ đi, cái gì có thể thay mới được cứ thay hết. Đồ cũ, đồ xấu, đồ không thoải mái cứ thay mới cho bản vương."
"Đã rõ, thưa Vương gia." Đường Quả đáp, thầm nghĩ trong lòng, trong cốt truyện không có vụ Đường Giảo và Thượng Quan Dực đến phủ Cảnh Vương vào ngày mai.
Phải đến một năm sau khi có gia đình thì hai chị em mới gặp lại nhau, cụ thể là lúc bị đổi ký ức kia.
Chẳng lẽ có chỗ nào bị lỗi rồi?
Cô tạm thời không có thay đổi cốt truyện mà.
Nghĩ mãi cũng không ra, cô quyết định không nghĩ nữa, mai gặp Đường Giảo rồi tính sau.
"Tốt. Ngươi đi sắp xếp đi."
Nụ cười trên mặt Thượng Quan Cảnh không tắt nổi, "Giảo phi là em ruột ngươi, ngươi biết nàng ấy thích gì đúng không? Nàng thích gì cứ bố trí như thế, không cần để ý chuyện tiền bạc."
Nói xong hắn bước đi thật nhanh. Dáng vẻ hào hứng kia cứ như là sợ người ta không biết mình đang vui vậy.
[Nhìn hắn ta đắc ý kìa. Tiền không phải đều là ký chủ đại đại kiếm cho à. Hừ, ngu xuẩn!]
Đường Quả: [...] Thống tử nhà cô biết chửi người từ bao giờ thế?
[Mặt trời đã xuống núi rồi, trời đã tối rồi, thằng ngu này đáng bị trảm.]
Hệ thống lầm bầm mắng chửi một lát, còn Đường Quả gọi hết người trong Vương phủ đến, nhắc lại lời dặn của Thượng Quan Cảnh. Trước khi người hầu bắt tay vào việc, cô còn dặn dò, "Chỗ của Vương gia thì không cần đâu. Nãy ta thấy Vương gia hình như đang có chuyện, không cần quấy rầy chàng ấy."
"Vâng, Vương phi."
Người hầu không thấy Vương phi nói gì không đúng. Không nên vội đến viện của Vương gia sớm. Vương gia đang bận, qua đó sẽ làm phiền đến Vương gia. Hơn nữa, Hoàng thượng và Giảo phi có đến cũng không để ý đến viện của Vương gia làm gì, ngược lại, Giảo phi là em gái Vương phi, nên bố trí viện của Vương phi trước.
Thấy người hầu đề xuất như thế, Đường Quả mỉm cười, "Đúng vậy. Tình cảm của hai chị em ta rất tốt. Em ta muốn đến phủ chơi chắc chắn sẽ đến viện của ta đầu tiên, vậy các ngươi cứ dọn viện của ta trước đi."
"Vương gia nói, đồ cũ, đồ xấu hay không thoải mái đều đổi hết. Giảo phi có thân phận cao quý, tiêu chuẩn rất cao, các ngươi cứ bố trí sao cho đúng, không cần quan tâm đến tiền bạc."
Người hầu tuân lệnh, cầm chổi đi quét dọn, một số người đi theo quản gia đến nhà kho chọn một vài món đồ trang trí tinh xảo, số còn lại ra phủ mua đồ.
Người của phủ Cảnh Vương muốn mua đồ, ai dám không mở cửa? Không cần lo mấy cái này làm gì.