(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 1135-: 1136: Vương phi bị đổi ký ức (11-12)




Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt





Chương 11 (1135):

"Không chỉ có vậy, Vương phi còn giao lưu nấu ăn với đầu bếp tửu lâu. Tài nấu nướng của nhóm đầu bếp như được khai hoa, các món ăn đa dạng cũng có mà đồ nhắm cũng có luôn ạ."

"Có lý." Thượng Quan Cảnh nói. Hắn nhớ đến những món ăn ngon của Đường Quả, "Chúng ta cứ tưởng rằng nguyên liệu càng đắt càng tốt, càng nhiều món ăn đa dạng càng ngon, nhưng không hề nghĩ đến quanh đây chỉ có dân thường là chính, ai muốn dùng tiền kiếm được trong mấy tháng trời để ăn một bữa cơm đâu."

"Vương gia nói phải ạ."

Thượng Quan Cảnh nhìn quán rượu, có cả mấy quầy hàng nhỏ nữa. Những người đứng đó dường như là phục vụ của quán, hắn nhận ra được là vì họ mặc trang phục giống hệt nhau, còn đội mũ nữa, thoạt trông rất sạch sẽ ngăn nắp.


Hắn suy tư một chút, tại sao phải đội mũ? Rất nhanh hắn đã có câu trả lời, là để tránh việc tóc rơi xuống đồ ăn, ảnh hưởng đến khẩu vị của khách.

"Đây là đang làm gì?"

Hắn nhìn quanh, trên sạp còn bày biện bánh nướng và cháo trắng.

"Vương phi nói, một số người bận rộn không có thời gian ngồi xuống ăn cơm, không bằng bày ra một ít món ăn nhẹ như bánh với cháo cho người ta mua. Người ta đi qua, tiện đường mua một miếng bánh, một bát cháo nóng, ăn mấy miếng là xong, đỡ phải chờ đợi lâu."

Thượng Quan Cảnh gật đầu. Trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải hai nhà có thù hận thì sẽ không mở quán rượu cạnh nhau. Thêm vào đó, một số người có chút bản lĩnh biết được đây là quán rượu của Cảnh Vương thì càng không dám đoạt mối làm ăn. Vị trí này cũng không có cảnh bán hàng rong nữa, hoàn toàn có thể dùng cách đó để kiếm lợi nhuận cho quán.


Thượng Quan Cảnh tiếp tục đi sau Đường Quả, xem qua các cửa hàng trên danh nghĩa Vương phủ thế nào. Sau khi xem xong, hắn trầm mặc, cuối cùng cười một câu, "Khó trách, bao nhiêu nhà trong Hoàng thành, nhà nào nhà nấy đều muốn nàng ta làm dâu nhà mình, quả thực là có điểm đáng khen."

Người hầu đi theo nghĩ thầm trong bụng, có điểm đáng khen thôi á, rõ ràng là vô cùng lợi hại mới đúng.

Ai biết nhiều tin tức một tí đều biết Vương phi lợi hại thế nào. Người ta hâm mộ Vương gia mãi, cứ nói Hoàng thượng đối xử với Vương gia quá tốt nên mới ban hôn cho một Vương phi không chỗ nào chê được như vậy.

Nhìn đi, cả Vương phủ được quản lý gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy hết.

"Bản vương muốn tiến cung gặp hoàng huynh." Thực tế là hắn muốn gặp Đường Giảo.

Nửa năm nay hắn nhẫn nhịn không đi gặp, thỉnh thoảng có gặp Thượng Quan Dực và Đường Giảo, hắn cũng không dám bộc lộ cái gì, sợ bị hoàng huynh phát hiện.


Phải khiến hoàng huynh buông lỏng phòng bị mới có thể tiến hành kế hoạch đưa Đường Giảo về Vương phủ. Đại tiểu thư kia có tốt như thế thì đã sao? Cũng chẳng phải loại người mà hắn ta chưa từng gặp. Thông tuệ như nàng ta hợp với hoàng cung hơn.

[Ký chủ, Thượng Quan Cảnh tiến cung, hẳn là muốn gặp em gái cô đấy.]

[Thằng cha này đê tiện thật.]

Đường Quả đang ngồi nghỉ ngơi trong tiệm đồ cổ, nghe hệ thống nói thế cũng chẳng có phản ứng gì.

"Cái này, còn cái này nữa, lấy hết cho ta."

"Sớm nghe tiếng hàng hóa của Nam Thục rất tinh xảo, nay vừa nhìn đã thấy quả nhiên không phải tầm thường."

Nhà giàu mới nổi.

Hệ thống bật ra câu này đầu tiên, hơn nữa còn không phải người Nam Thục. Chắc là công tử quý tộc nước nào đấy đến đây du ngoạn, hoặc cũng có thể là thương nhân.
"Chưởng quầy, ở đây có mua ngọc thạch không?"

=====

Chương 12 (1136):

"Xin hỏi công tử là ngọc thạch gì ạ?"

"Nguyên thạch mới được khai thác. Ta đến từ Bắc Yến." Nam tử gọi người mang một cục đá ra. Chưởng quầy nhìn vài lần, cảm thấy bản thân không thể tự quyết định được.

"Để tôi hỏi phu nhân của chúng tôi trước ạ." Chưởng quầy chần chờ một lát rồi nói.

Bắc Yến thừa ngọc thạch là chuyện mà ai cũng biết. Không ít ngọc thạch của các nước đều lấy từ Bắc Yến. Nếu mấy người này là thương nhân Bắc Yến thật, ngọc thạch hẳn là không tệ đâu.

Ông không quyết định được là vì không có nhiều hiểu biết. Có quá nhiều điểm đáng nghi, nhỡ có tổn thất gì, ông không chịu trách nhiệm nổi. Vừa hay Vương phi đang ở đây, ông do dự một lát rồi vào báo cáo chuyện bên ngoài.
"Để ta ra xem."

Đường Quả mang theo nha hoàn ra ngoài. Nam tử đang ngồi uống trà vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, hơi sửng sốt một chút.

Chàng cười lên, "Hóa ra cửa hàng đồ cổ này là của... phu nhân?" Chàng định gọi là "cô nương", nhưng thấy búi tóc phụ nhân trên đầu cô, đành phải sửa miệng.

"Công tử họ gì? Chưởng quầy nói, công tử đến từ Bắc Yến, có nguyên thạch muốn bán?"

"Kẻ hèn này họ Nghiêm, tên đầy đủ là Nghiêm Hoặc."

Kiểm hàng? (*)

Hệ thống suýt nữa chết cười. Tên họ kiểu gì thế? Tên là kiểm hàng, đi bán đá nhắc người mua nhớ kiểm hàng?

* Kiểm hàng (验货) và Nghiêm Hoặc (严惑) đồng âm với nhau, tác giả chơi chữ

"Vậy xin hỏi Nghiêm công tử, hàng của anh ở đâu rồi?"

"Phu nhân biết kiểm tra nguyên thạch?" Nghiêm Hoặc tò mò hỏi. Nữ tử biết kinh doanh son phấn không lạ gì, nhưng để hiểu về nguyên thạch thì chẳng có bao nhiêu.
Chàng đến đây vốn không phải để bán đá. Hàng hóa trong tay chàng đều là hàng thượng đẳng, kể cả có bán thì chàng cũng không bán cho người không hiểu về nguyên thạch.

"Có biết một chút." Đường Quả nói, "Công tử có tiện để ta nhìn xem một chút được không?"

"Đương nhiên là có thể. Xe của tại hạ ở bên ngoài, hàng đều để trên đó hết. Phu nhân có hiểu biết thì cứ đi xem."

"Kéo đến hậu viện được không?"

"Được."

Nghiêm Hoặc vô cùng tò mò, một nữ tử thì sẽ nhìn ra được cái gì. Chàng quay ra ngoài, phất tay, gọi người đi theo phục vụ trong tiệm, kéo nguyên thạch đến hậu viện.

"Mời phu nhân."

Ánh mắt Nghiêm Hoặc dừng lại trên gương mặt nữ tử, đảo qua mái tóc của nàng. Chàng cảm thấy, không nên gọi nàng là phu nhân, nàng cũng không nên thành thân. Ý nghĩ này khiến chàng cảm thấy thật buồn cười.
Mấy chân chạy vặt vội vàng mang đá ra ngoài. Nghiêm Hoặc thấy những động tác thành thạo của Đường Quả, chàng không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng nghiêm túc hơn.

Không ngờ phụ nhân của Nam Thục cũng hiểu được mấy thứ này, quả là mở mang kiến thức. Xem ra không thể xem nhẹ Nam Thục được. Một phụ nhân còn có thể làm được vậy chứng tỏ Nam Thục rất nhiều nhân tài, không biết có thể đào được vài người đến Bắc Yến của chàng không.

Đường Quả không biết Nghiêm Hoặc nghĩ gì, chỉ nghiêm túc nhìn đá.

[Hàng này không tệ đâu. Tôi nhìn vào trong mấy khối đá, cắt ra lấy được toàn ngọc thạch có giá trị liên thành đó.]

Năng lực của hệ thống rất lớn, hoàn toàn có thể thấy được trong đá có gì, [Chẳng lẽ thương nhân cổ đại đều có lương tâm thế này à? Toàn hàng tốt cả.]
"Nghĩ nhiều rồi, cổ đại không ít gian thương đâu."