[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 805-806: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (75 + 76)




Hàn Tư không làm gì chỉ cúi đầu nhàn nhạt nhìn Nam Nhiễm.

Thấy Hàn Tư không có phản ứng, Nam Nhiễm liền nắm lấy y phục của hắn, ra sức ho, ngay cả đầu cũng không ngẩng, liên tục dùi đầu vào ngực hắn.

Nhìn dáng vẻ run lên vì ho của cô, cuối cùng Hàn Tư vẫn duỗi tay vỗ vỗ sống lưng của cô, vòng tay ôm chặt cả người vào lòng.

Hiện giờ, hắn và Nam Nhiễm đã có hôn ước, cho nên mấy hành vi thân mật thế này cũng không tính là quá phận.

Hắn biết chắc chắn là nàng đang giả bộ nhưng tay của hắn lại nhịn không được nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, muốn nàng thoải mái hơn, miễn cho nàng diễn một hồi lại thành sự thật, bị sặc rồi ho thật.

Tầm mắt hắn dừng lại trên người Trịnh Sam một lúc giống như là đang công khai biểu thị chủ quyền, hai tay thì dùng sức ôm chặt lấy người trong ngực.


Trịnh Sam nhíu mày, hắn cũng không nói gì chỉ nhìn lại.

Trước đây hắn còn cảm thấy khó hiểu không biết tại sao cứ cảm thấy ánh mắt của vị Thất hoàng tử này khi nhìn mình lại kỳ quái như vậy, lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng. 

Hiện tại, cuối cùng cũng đã hiểu.

Đây là xem hắn thành tình địch?

Trịnh Sam cũng không có ý định giải thích, ngược lại cảm thấy hiểu lầm như thế cũng khá tốt, dù sao nam nhân này cũng đã dùng bí dược gia truyền của nhà hắn.

Trịnh Sam nở nụ cười đầy hàm ý, chẳng hề có ý tứ tránh hiềm nghi.

"Hoàng muội, không uống sao?" Vừa nói hắn vừa cầm ly rượu trước mặt lên, một hơi cạn sạch.

Trong khung cảnh yên tĩnh, ở sau núi giả, trai đơn gái chiếc ngồi đây uống rượu ngắm trăng, hơn nữa hai người tuy có quan hệ huynh muội nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa, một chút huyết thống cũng không có.


Trịnh Sam cố ý muốn để Hàn Tư hiểu lầm, hình như là cảm thấy có chút thú vị vì thế mới khiến quan hệ của hai người càng ái muội hơn.

Hàn Tư rũ mắt, sau đó đôi môi mỏng khẽ cong nhẹ nhưng rất nhanh đã biến mất, chỉ nghe hắn mở miệng: "Người đâu."

"Có thuộc hạ." Một ám vệ trong số đó quỳ xuống.

Trịnh Sam sửng sốt, nhìn đám ám vệ đang bắt giữ Triệu Thu Vân.

Ban đầu hắn cứ nghĩ những người này là người của Nam Nhiễm, dù gì hiện tại tất cả ám vệ của Phong Nguyệt Quốc đều nằm trong tay Nam Nhiễm.

Lúc Nam Nhiễm tới Kim Sa Quốc cũng có mang theo một nhóm ám vệ, để bọn họ bảo hộ sự an toàn của nàng cho nên hắn mới ở chỗ này đàm phán với Nam Nhiễm, muốn nàng giao người.

Không ngờ, bọn họ lại là thuộc hạ của Hàn Tư?

Đang suy nghĩ thì lại nghe Hàn Tư nói lớn: "Nữ tù này tự trốn khỏi đại lao, bổn vương muốn bắt về tiếp tục thẩm vấn."


Hắn mới nói tới đây ý cười trên mặt Trịnh Sam đã cứng ngắc, vẻ ôn hòa thường ngày cũng không thể duy trì tiếp.

Hàn Tư thấy vậy dời mắt sang chỗ khác, hắn duỗi tay lấy một viên thuốc vị hoa quả ở trong túi tiền của Nam Nhiễm ra, đút vào miệng Nam Nhiễm.

Sau đó hắn mới lạnh nhạt nói tiếp: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của phụ hoàng, Trịnh Vương gia là khách quý. Va chạm khách quý là đại tội vì thế lập tức tử hình nữ tù này tại chỗ."

Hắn mới dứt lời, Trịnh Sam liền cảm nhận được ánh mắt đầy phẫn nộ của Triệu Vân Thu nhìn về phía mình. Có lẽ là do sắp chết đến nơi nên nàng mới mở miệng mắng Trịnh Sam.

"Đời này chuyện lão nương sai lầm nhất chính là đã cứu mạng tên vương bát đản này!"

Trước mặt tất cả mọi người, Trịnh Sam bị mắng tới mặt mày xanh mét.
Chỉ là hắn vẫn cố nhịn hít sâu một hơi nhìn Hàn Tư.

"Thất điện hạ, bổn vương và nữ tù này có chút ân oán cá nhân, không biết có thể giao cho bổn vương tự mình xử lý không?"

Nam Nhiễm nhìn một màn trước mắt cảm thấy có chút thú vị.

Tầm mắt cô hết di chuyển từ người Triệu Thu Vân sang Trịnh Sam rồi lại từ chỗ Trịnh Sam sang Triệu Vân Thu.

Bất quá mới nhìn được một lát đã nghe Hàn Tư trên đỉnh đầu bâng quơ nói một câu: "Không ho nữa?"

Nam Nhiễm kéo lấy tay hắn, nhịn không được cắn một cái.

Vì sao càng ngày dạ minh châu càng thích tính toán chi li vậy?

Trên mu bàn tay của Hàn Tư nhanh chóng xuất hiện một dấu răng rất sâu.

Đối với thằng nhãi này, từ trước đến giờ Nam Nhiễm hạ miệng chưa từng khách khí một lần.

Chương 806: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (76)

Dù bị Nam Nhiễm cắn một cái nhưng hắn vẫn không có bất kì phản ứng nào, thậm chí còn cúi đầu, dán sát vào tai cô, ngữ điệu lạnh nhạt: "Nàng xem, hắn ta chân trong chân ngoài, một lòng muốn che chở cho nữ tù này, tâm địa vừa gian xảo vừa giảo hoạt."
Nam Nhiễm nghe lời này, cảm thấy có hơi khó hiểu vì thế lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Tư, sau đó lại nghe hắn nói một câu.

"Ta sẽ không."

Nam Nhiễm nghe vậy, đôi môi phấn hồng nhịn không được khẽ cong.

A, rất thích dạ minh châu.

Cô mở miệng: "Ta biết." Nói xong thì nhón chân cắn một cái lên cằm hắn.

Là người do cô tỉ mỉ dưỡng thành, đương nhiên cô phải biết dạ minh châu là người thế nào rồi.

Hơn nữa, trên thế giới này không có người nào có thể tốt hơn cô.

Dạ minh châu đương nhiên sẽ không di tình biệt luyến(*).

Trước đây nếu Nam Nhiễm làm như vậy, đặc biệt là trước mặt công chúng, chắc chắn hơn phân nửa sẽ bị Hàn Tư ngăn lại, không phải là vì hắn thẹn thùng mà chỉ là vì cảm thấy như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Nam Nhiễm.

Bất quá, hiện tại đối phương lại là Trịnh Sam, hắn ngược lại còn chủ động cúi đầu chờ.
Nam Nhiễm vốn dĩ cắn hắn một cái là vì do hứng thú nhưng cô cắn xong rồi, người này lại vẫn luôn ôm chặt lấy eo cô, thậm chí còn nhẹ nhàng dùng lực nâng cô lên. Vì thế cô chỉ có thể liên tục nhón chân, hai gót chân căn bản không hề chạm đất.

Cảm xúc trong mắt Hàn Tư dao động mãnh liệt, cái gì cũng không nói chỉ lẳng lặng nhìn Nam Nhiễm nhưng càng như thế Nam Nhiễm lại càng cảm thấy... viên dạ minh châu này đang quyến rũ cô.

Cho nên hai mắt cô như phát sáng, duỗi tay kéo lấy vạt áo ở ngực hắn, sau đó trực tiếp cắn lên môi hắn.

Nhìn một màn này, tất cả ám vệ đồng thời cúi đầu, Trịnh Sam bên cạnh cũng vội vàng dời mắt sang chỗ khác, ho khan liên tục.

Sau khi cùng Nam Nhiễm thân mật một hồi, cuối cùng hơi thở lạnh lùng trên người Hàn Tư dần dần biến mất.

Ngữ điệu của hắn lạnh nhạt: "Nữ tù này dám can đảm ở bên ngoài vô lễ với người có quyền có thế, bổn vương chắc chắn sẽ giúp Vương gia báo thù."
Trịnh Sam phục hồi tinh thần, lập tức mở miệng: "Không cần." Dứt lời, hắn lập tức híp mắt đối diện với cái nhìn của Hàn Tư.

Sao cứ cảm thấy cái tên Hàn Tư này hiểu rõ mối quan hệ của hắn và Triệu Thu Vân nhỉ?

Vẻ mặt Hàn Tư vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trịnh Sam.

Trong lòng Trịnh Sam đã có tính toán, hắn đứng lên, chấp tay thành quyền xem như kính Hàn Tư một phân.

"Thỉnh Thất điện hạ giao nữ tù này cho bổn vương."

Không hề vòng vo tìm mọi lý do như ban nãy, lần này vừa mở miệng liền trực tiếp muốn người. Hơn nữa lời này cũng coi như là hắn thiếu Hàn Tư một ân tình.

Hàn Tư ngẫm nghĩ một chút rồi mới mở miệng: "Nữ tử này dù sao cũng là phạm nhân của Kim Sa Quốc."

Trịnh Sam lại nở nụ cười ôn hòa.

"Sau khi bổn vương đưa nàng đi, tuyệt đối sẽ không để nàng xuất hiện tại Kim Sa Quốc lần nào nữa."
Hàn Tư rũ mắt, dừng một chút rồi trực tiếp nói: "Vậy, ngươi...."

Hắn nói được một nửa thì ngừng lại, bất quá như thế cũng đủ để Trịnh Sam hiểu được ý của hắn.

Thế nào?

Thật sự coi hắn thành tình địch?

Cho dù hắn đã ở trước mặt văn võ bá quan cùng hoàng đế đồng ý hôn ước của Nam Nhiễm và Hàn Tư mà vẫn chưa chịu bỏ qua cho hắn?

Trong lòng Trịnh Sam có vô vàn thắc mắc nhưng ý cười trên mặt chưa từng giảm.

"Bổn vương rất yên tâm khi gả hoàng muội cho ngươi, bất quá sau này, khó có dịp để đến thăm Kim Sa Quốc."

Hàn Tư nghe lời này mới chịu mở miệng ra lệnh: "Thả người."

Hắn vừa dứt lời tất cả ám vệ đều biến mất.

Trịnh Sam nhìn hành động nhanh nhẹn của đám ám vệ trong lòng bỗng nhưng hoài nghi không biết Hàn Tư có phải cố ý bắt Triệu Thu Vân lại rồi chờ hắn xuất hiện, sau đó diễn một màn này cho hắn xem không.
Bất quá hắn cũng không có thời gian để suy xét mọi chuyện bởi vì Triệu Thu Vân dường như ý được chuyện gì đó, nàng nhắm chuẩn thời cơ chờ cơ hội rút lui.

Trịnh Sam cầm quạt xếp, dễ dàng chế trụ Triệu Thu Vân rồi kéo người rời đi nhưng vẻ mặt hắn lúc này lại xanh mét, không hề có ý cười giống như ban nãy khi phải đối diện với Hàn Tư.