Chương 803: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (73)
Nhìn Nam Nhiễm uống hết bát thuốc, thị vệ lập tức tiến vào thông báo bệ hạ đang tìm hắn.
Kết quả là, Hàn Tư đổi một bộ ý y phục khác rồi nhanh chóng trở về.
Bởi vì Trịnh Sam đến nên gánh nặng dâng lễ vật của sứ thần tự nhiên chuyển sang người hắn, vì thế Nam Nhiễm có thể trộm lười biếng trong bữa tiệc mừng thọ này, cho dù không về ngay cũng không sao.
Cô ra khỏi phòng, lảo đảo lắc lư dạo quanh Ngự Hoa Viên một vòng.
Hoa trong Ngự Hoa Viên muôn màu muôn vẻ, cúc vàng nở rộ từng đóa từng đóa trông vô cùng rực rỡ, lóa mắt.
Không biết qua bao lâu Thủy Hoàn mới thở hồng hộc chạy từ xa tới.
"Công chúa điện hạ, cuối cùng cũng tìm được người."
Thủy Hoàn vừa nói, vẻ mặt vừa kích động.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn nàng.
Thủy Hoàn mở miệng: "Công chúa điện hạ, ban nãy ở trong yến hội Thất hoàng tử nói muốn cưới ngài, xin bệ hạ tứ hôn."
Nam Nhiễm nghe vậy cười cười: "Tứ hôn a, là muốn chiếu cáo thiên hạ?" Đã như vậy, cô thật sự muốn xem xem hiện tại còn ai cả gan dám chạy tới cướp người của cô.
Thủy Hoàn vội vàng nói: "Ngài không ở đó, Trịnh Sam vương gia là ca ca của ngài, trưởng huynh như cha nên ngài ấy đã thay mặt ngài đồng ý." Nói đến đây, Thủy Hoàn mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng.
Kỳ thật Nam Nhiễm tới đây là vì hoàng đế Phong Nguyệt Quốc muốn để Nam Nhiễm đi hòa thân. Không ngờ vị Thất hoàng tử kia lại là Hàn Tư, ám vệ trước đây của công chúa điện hạ, hơn nữa hai người nhìn qua trông rất ân ái, vì thế Thủy Hoàn vô cùng vui vẻ.
Bóng đêm như nước, Nam Nhiễm ngồi trên núi giả, tư thế lười biếng, tuy đã biết bản thân được tứ hôn nhưng cô cũng không có ý định quay lại yến hội, thậm chí còn mở miệng nói với Thủy Hoàn: "Đi tìm mấy món tới đây." Nhìn dáng vẻ này, hình như là muốn nghỉ ngơi ở đây luôn.
Thời điểm Nam Nhiễm ngồi đó chờ đến phát chán bỗng dưng nhìn thấy một bóng người mặc y phục của cung nữ, cúi đầu đi trong bóng tối.
Động tác của người kia rất nhẹ, dù đang đi trên mặt đất nhưng lại không hề phát ra bất kì tiếng động nào, rõ ràng là người có nội lực, biết khinh công.
Dáng người thẳng đứng, bước chân có hơi vội vàng nhưng lại không hề thập thò, khom lưng uốn gối, tuy đang mặc y phục của cung nữ nhưng lại không giống như cung nữ bình thường.
Có lẽ là vì quá nhàm chán nên Nam Nhiễm đột nhiên lên tiếng: "Này!"
Một tiếng gọi này của cô khiến cung nữ kia có hơi sửng sốt, nàng cúi đầu, lập tức bày ra dáng vẻ cung kính đi đến trước mặt Nam Nhiễm, hành lễ.
Dưới ánh trăng, tầm mắt Nam Nhiễm đảo nhanh qua người người trước mặt, âm thầm đánh giá người kia từ trên xuống dưới một lần.
Nam Nhiễm vừa chờ điểm tâm của mình, vừa ở đây tâm sự với quả cầu pha lên đối diện.
"Tên gì?"
Cung nữ kia cúi đầu, tiếp tục hành lễ: "Thu, Thu Vân." Ngữ điệu nhút nhát, sợ sệt, nghe giống như nàng đang rất sợ hãi.
Nam Nhiễm à một tiếng.
"Triệu Thu Vân." Cô mới nhắc đến cái tên này, Triệu Thu Vân lập tức ngước mặt nhìn Nam Nhiễm, trong mắt mang theo vẻ sắc bén cùng tìm tòi nghiên cứu.
Nam Nhiễm nhắm mắt suy nghĩ một lát.
"Trong tổ chức Z, danh hiệu là "Du Ngư"..."
Cô mới nói tới đây, cả người Triệu Thu Vân đã cươn9 cứng chỉ biết đứng im một chỗ.
Nàng là người xuyên không tới đây, trên thế giới này tuyệt đối không có người nào biết được thân phận của nàng. Trừ phi, nữ nhân này cũng giống nàng, cũng là người xuyên từ nơi khác đến đây.
Nam Nhiễm cảm nhận được ánh mắt đánh giá và cảnh giác của nàng.
Vị kia ban nãy còn là một nữ tử nhút nhát, sợ sệt, hiện tại trên mặt không còn vẻ gì gọi là khϊếp đảm như vừa rồi, chỉ nghe nàng hỏi: "Ngươi là ai? Cũng xuyên từ thế kỉ 21 đến đây?"
Trong lúc hai người bọn họ đang trò chuyện thì Thủy Hoàn bưng điểm tâm chạy tới trước mặt Nam Nhiễm.
Nàng thở hồng hộc nói: "Công chúa điện hạ, thứ ngài muốn ăn."
Chương 804: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (74)
Nam Nhiễm cầm một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, sau đó theo ánh trăng, cô thấy được giày trên chân Triệu Thu Vân cùng với quần nàng đang mặc là của tù nhân.
Thật ra nàng mới trốn khỏi đại lao, chỉ mới kịp khoác thêm áo của cung nữ liền chạy trốn ra ngoài, không ngờ đi được nửa đường lại gặp phải Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm suy nghĩ một lát.
Đại lao Kim Sa Quốc?
Trong sách không có viết đoạn này.
Đang nghĩ ngợi thì vài tên ám vệ đột nhiên từ trên không trung nhảy ra, bọn họ trực tiếp bao vây Triệu Thu Vân, cái gì cũng không nói đã lao vào đánh nhau.
Nam Nhiễm mỉm cười, một tay chống cằm, dáng vẻ thư thái, nhàn nhã thưởng thức điểm tâm.
Không ngờ, tối nay lại có thể rảnh rang xem một màn chiến đấu này.
Cô ăn rồi ăn, sau đó lại nghe được tiếng cười vang lên từ xa.
"Thật náo nhiệt!"
Vừa ngẩng đầu đã thấy Trịnh Sam mặc một thân y phục quý giá đang đi từ phía xa tới.
Hắn với dĩ chỉ định đứng từ xa vui vẻ xem một màn trước mắt nhưng lúc nhìn thấy rõ dung mạo của người đang bị vây công, ý cười trên mặt hắn liền ngưng trọng.
Nữ tử đang bị vây công kia đương nhiên cũng nhận ra tiếng cười của người đến là ai, vốn còn đang có thể chống cự thêm một lúc, nhưng bởi vì bị giọng nói này quấy nhiễu tập trung mà ngay một giây sau, nữ tử kia đã bị tướt vũ khí bắt đầu hàng.
Nam Nhiễm một tay chống cằm, nhìn nữ tử kia rồi lại nhìn Trịnh Sam, đôi môi phấn hồng khẽ cong, ý cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn.
"Đúng là rất náo nhiệt!"
Vừa nói Nam Nhiễm vừa cắn một miếng điểm tâm.
Trịnh Sam nhìn Nam Nhiễm rồi lại nhìn nữ tử kia.
Hắn thấp giọng ho khan một tiếng, cười cười đi tới trước mặt Nam Nhiễm, sau đó ngồi xuống tảng đá ở cạnh cô. Thậm chí còn vẫy tay ra hiệu với thị nữ hầu hạ bên người bưng ly rượu tới trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nhìn thoáng qua ly rượu kia, không nói một lời bưng lên uống sạch, vị ngọt của trái cây nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng cô.
"Có việc?" Cô lười biếng hỏi.
Trịnh Sam thấy binh lính vẫn chưa chạy đến, xem ra việc này vẫn còn có thể ngăn lại được vì thế nhanh chóng muốn tốc chiến tốc thắng.
"Hoàng muội, nữ tử này phạm tội gì?"
Nam Nhiễm cắn một miếng điểm tâm trong tay, hỏi ngược lại một câu: "Ngươi thấy sao?"
Trịnh Sam ôn hòa nói: "Có lẽ là cung nữ nào đó lén lút làm phạm tội. Bổn vương thấy nàng lớn lên không tồi, rất hợp mắt bổn vương, không bằng giao nàng cho bổn vương xử lý?"
Lúc nói chuyện, hắn lại rót đầy ly rượu cho Nam Nhiễm rồi thấp giọng: "Nể mặt bổn vương đã từng cứu mạng hạt châu bảo bối kia của ngươi, hãy giao tiểu cung nữ này cho bổn vương xử lý. Xem như bổn vương thiếu ngươi một ân tình, thế nào?"
Nam Nhiễm không đồng ý cũng không từ chối, chỉ đưa ly rượu kia miệng, uống một ngụm.
Cô mới uống xong đã nghe từ xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
"Các người đang làm gì?"
Không biết Hàn Tư đã xuất hiện ở cạnh núi giả từ khi nào, chỉ thấy hắn đã thay sang y phục thường ngày, mặc một thân hắc y, bên trên có hoa văn được thêu bằng tơ vàng, trong đêm tối lạnh lẽo vẻ lạnh lùng, đạm mạc quanh người hắn càng thêm nổi bật.
Từ xa nhìn vào sẽ thấy giống như Trịnh Sam đang dựa sát vào Nam Nhiễm thấp giọng nói chuyện với cô, không biết hai người nói cái gì mà lâu lâu Nam Nhiễm còn cười vài tiếng.
Hàn Tư đi qua, duỗi tay kéo Nam Nhiễm vào lòng.
Hắn liếc mắt nhìn Trịnh Sam một cái rồi sau đó tầm mắt lại dừng trên người Nam Nhiễm, ngửi được mùi rượu từ trên người cô, còn có ly rượu trong tay cô, hắn hơi nhíu mày: "Uống rượu?"
Nam Nhiễm quay đầu nhìn sang hướng khác, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn thuận tiện ném ly rượu kia sang một bên, bày ra vẻ mặt vô tội.
Cô bị bệnh tim, không thể uống rượu.
Nam Nhiễm thấy hắn có vẻ tức giận, cô quay đầu nhào vào lòng Hàn Tư rồi liên tục ho khan.