Chương 801: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (71)
Hai mắt Trịnh Sam như phát sáng.
"Nhận ra? Từng gặp?"
Nam Nhiễm vừa thấy biểu tình này của hắn liền biết là đang tìm nàng.
Cô cắn một miếng điểm tâm, lắc đầu: "Chưa từng gặp, không quen biết."
Trịnh Sam ôn nhu cười một tiếng.
"Hoàng muội và bổn vương còn xa lạ như vậy?"
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, lười phản ứng.
Nhưng Trịnh Sam lại không dễ dàng bỏ qua như thế, vô cùng nhiệt tình rót cho Nam Nhiễm một ly rượu trái cây.
"Nếu suy nghĩ cẩn thận thì hoàng muội và bổn vương có quan hệ sinh tử chi giao. Nhớ năm đó, viên hạt châu bảo bối kia của ngươi còn sống cũng là nhờ vào bí dược của bổn vương. Hoàng muội không cảm thấy chúng ta nên uống một ly vì mối giao tình sâu đậm này sao?"
Vừa nói Trịnh Sam vừa bưng ly rượu kia đến trước mặt Nam Nhiễm.
Thứ này bày trò như thế không phải là vì muốn biết tin tức của Triệu Thu Vân kia sao?
Kể từ lúc mất đi sức mạnh, Nam Nhiễm bắt đầu siêng năng động não hơn.
Hệ thống nhìn biểu hiện của ký chủ, nhịn không được tán thưởng một tiếng. Hình như ký chủ mất đi sức mạnh cũng không phải là chuyện gì không tốt. Cuối cùng ký chủ cũng không còn dáng vẻ đơn giản thô bạo kia nữa.
Nhìn ký chủ của hiện tại, sau khi thông đồng với dạ minh châu, bị hắn cắn một cái hai cái thì tức giận, buồn bực không thèm phản ứng hắn, biểu hiện giống hệt một cặp vợ chồng son ầm ĩ cãi nhau.
Đây là thứ chỉ khi mất đi sức mạnh mới học được. Nếu như là trước đây thì nhất định ký chú sẽ thô lỗ ép buộc đối phương, thậm chí còn có thể cầm tù đi theo con đường vai ác vô cùng nguy hiểm.
Nam Nhiễm duỗi tay nhận lấy ly rượu Trịnh Sam đưa, sau đó đưa lên miệng uống một ngụm.
Hàn Tư ngồi ở đối diện thu hết một màn này của hai người vào trong mắt, bất quá lúc này sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng hét kinh hoảng.
"Điện hạ!" Chỉ thấy, ly rượu trong tay Ngô Diệp không cẩn thận va vào vạt áo của Hàn Tư, làm nó bị ướt một mảng lớn.
Hai mắt Ngô Diệp ửng đỏ, vẻ mặt thất thố, vội vàng duỗi tay muốn lau sạch giúp Hàn Tư, chỉ là còn chưa đụng tới đã thấy Hàn Tư đứng dậy. Hắn gạt cái tay đang duỗi ra của Ngô Diệp sang một bên.
Ngô Diệp cố nén nước mắt, vội vàng nói: "Điện hạ, hay là ngài đi thay một bộ y phục khác đi?"
Hàn Tư liếc mắt nhìn Nam Nhiễm ở đối diện, trùng hợp, bởi vì động tĩnh bên này của hắn khá lớn nên đã thu hút sự chú ý của Nam Nhiễm, cô cũng đưa mắt nhìn sang.
Nam Nhiễm thấy Hàn Tư bỏ đi mà cái người tên Ngô Diệp kia cũng đi theo sau hắn, hai mắt cô hơi híp lại. Vài giây sau, cô cũng đứng dậy, xoay người rời khỏi yến hội.
Mới rời xa yến hội vài bước, cô đã mở miệng hỏi hệ thống: "Hắn đi đâu vậy?"
Hệ thống lập tức trả lời: [Thiên điện ở phía tây cung yến.]
Nam Nhiễm bắt chéo tay ra sau lưng, từng bước chậm rãi đi dọc đến nơi hệ thống nói. Cô đi một mình, ngay cả Thủy Hoàn cũng không mang theo.
Mới vừa tới cửa đã nghe bên trong truyền ra giọng nói yểu điệu của nữ tử.
"Thất điện hạ, nô tỳ nguyện ý hầu hạ ngài."
Nam Nhiễm dựa vào cửa, nghe động tĩnh ở trong phòng.
Chậc.
Cô xoa xoa hai hàng lông mày.
Luôn có người mơ tưởng tới dạ minh châu.
Cô nên nghĩ ra biện pháp nào đó, tốt nhất là phải diệt trừ hậu hoạn.
Trong lúc đang tập trung suy nghĩ, cô bỗng nhiên nghe được tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lớn vốn đang đóng chặt đột ngột mở ra.
Vẻ mặt Hàn Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, thấy cô lười biếng dựa người vào khung cửa, một chút cũng không có ý định đẩy cửa đi vào.
Nam Nhiễm không ngờ tới hắn lại đi ra, thấy y phục trên người hắn vẫn như cũ, cô ngẩn người, nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại không thay y phục?"
Chương 802: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (72)
Hàn Tư nghe Nam Nhiễm hỏi, sắc mặt có hơi âm trầm như mặt nước trong đêm lạnh.
Hắn duỗi tay nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng mình, tay còn lại thì ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, thanh âm lãnh đạm.
"Hình như nàng không để ý đến việc ta và nữ nhân khác ở chung với nhau."
Nam Nhiễm vừa nghe liền nhíu mày.
"Để ý."
Hàn Tư thấy cô trực tiếp như vậy có hơi hoảng hốt một chút, sau đó dáng vẻ lạnh lùng, âm trầm ban đầu dần dần biến mất.
Hắn cúi đầu hôn một cái lên môi cô.
"Sao cứ đứng ở đây mà không vào?" Vừa nói, hắn vừa kéo cô vào trong phòng.
Mới bước vào, Nam Nhiễm đã nhìn thấy một nữ nhân ngã nằm trên mặt đất, trên người chỉ mặc một chiếc yếm bé xíu.
Ngô Diệp cuộn tròn cả người lại một chỗ, hai mắt ngập nước.
"Điện hạ, dù có thế nào đi nữa nô tỳ cũng là ân nhân cứu mạng của ngài, sao ngài có thể nhục nhã ta như vậy?"
Chỉ là nàng ta còn chưa nói xong đã nghe thấy Hàn Tư mở miệng.
"Người đâu."
Tiếng nói vừa dứt, hai ám vệ đột nhiên xuất hiện trong phòng.
"Điện hạ."
Ngô Diệp kinh hãi, co rúm lại ở góc tường.
Hàn Tư lãnh đạm ra lệnh: "Kéo đi."
"Vâng." Dứt lời, người đã bị kéo ra ngoài.
Cả quá trình diễn ra vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Nam Nhiễm khó hiểu liếc hắn một cái, hắn kéo cô vào đây làm gì?
Vấn đề này của cô nhanh chóng có đáp án.
Một thị vệ nhanh chóng cầm một bát thuốc vừa mới sắc xong đi vào.
Thị vệ kia vừa mới tiến vào, Nam Nhiễm đã ngửi được mùi hương quen thuộc, cô lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Đáng tiếc, cánh tay đã bị Hàn Tư nắm chặt, nhẹ nhàng kéo một cái.
Cô bị kéo ngồi lên đùi của hắn.
Hàn Tư ôm cô, quá nhẹ.
Thấy cô bày ra dáng vẻ vô cùng bài xích và bực mình, khóe môi hắn khẽ cong, nở nụ cười nhẹ.
"Sao công chúa điện hạ lại sợ đắng như vậy?"
Lúc nói chuyện, hắn duỗi tay cầm lấy túi tiền bên hông của mình rồi lấy một viên đường ra cho cô ăn.
Có lẽ là do trước đây làm ám vệ dưỡng thành thói quen nên hắn chưa từng mang theo bất cứ phụ kiện gì trên người mình, ngay cả trước đây cũng không có thói quen mang theo túi tiền, cho đến tận khi nàng tới Kim Sa Quốc.
Túi tiền của nàng đều là thuốc viên vị quả mơ, thuốc trị ho hoặc là thuốc nhuận hầu mà cái túi tiền trên người hắn... vừa mở ra liền thấy toàn là viên đường, chuyên dùng mỗi khi nàng uống dược.
Sau khi bị cho ăn một viên đường, Nam Nhiễm cuối cùng cũng không tình nguyện uống hết chén thuốc kia.
Hệ thống cẩn thận nghĩ.
Ký chủ sợ đắng?
Sao nó lại nhớ trước đây cô không hề sợ nhỉ?
Trong suốt hai năm ở Phong Nguyệt Quốc, cô ngày nào cũng phải uống thuốc, mỗi lần nhìn thấy chén thuốc kia, ký chủ đều nhăn mày, tuy rằng không vui nhưng vẫn bưng chén thuốc lên một ngụm uống hết, uống xong cũng không than bất cứ điều gì, chỉ nằm dưới gốc cây ngủ.
Nhưng, từ khi tới Kim Sa Quốc, gặp lại dạ minh châu... nó cứ cảm thấy ký chủ của hiện tại... bị Hàn Tư chiều đến mức càng ngày càng thích làm nũng.
Á, cũng không đúng.
Chỉ khi ở trước mặt dạ minh châu, ký chủ mới có thể bày ra dáng vẻ nũng nịu như thế, bị cắn một cũng không đau, uống thuốc cũng cảm thấy đắng, tuy những lúc như thế sẽ giận dỗi dạ minh châu nhưng nếu không thấy hắn thì sẽ nhớ hắn.
Lúc ấy khi ký chủ tự mình đâm một kiếm vào ngực để lấy máu đầu tim đưa cho Trịnh Sam, nó thấy ký chủ ngay cả nhăn mày cũng không thèm, ra tay vô cùng dứt khoát.
Đối với sự thay đổi này của ký chủ, nó vô cùng vui vẻ.
Ký chủ càng giống một người bình thường, biết hỉ nộ ái ố thì một hệ thống như nó càng ngày càng thành công.
Dù sao nhiệm vụ của nó chính là hướng dẫn cho ký chủ trở thành một người tốt mà tiền đề để trở thành người tốt trước hết không phải là trở thành một người bình thường có tình cảm sao?
Trong phòng thì đang dây dưa đút thuốc, bên ngoài sắc trời càng lúc càng về khuya.
Vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu, đêm nay vừa lạnh lại vừa yên tĩnh.