Chương 799: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (69)
Trong đình hóng gió, Hiên Viên Cảnh Vũ nhìn một màn trước mắt, hai mày hơi nhăn lại, sau đó bỗng nhiên cười một tiếng, tay cầm quạt phất lên phất xuống.
"Không biết Thất hoàng đệ gấp cái gì, càn rỡ như vậy, không sợ sẽ dọa tiểu công chúa chạy mất sao?"
Lúc hắn ta nói lời này, hắn ta hơi nghiêng đầu nhìn Ngô Diệp đang quỳ gối bên cạnh.
Sắc mặt Ngô Diệp tái nhợt, nghe hắn ta nói, cả người run rẩy chớp mắt một cái, đầu cúi gằm xuống cho nên Hiên Viên Cảnh Vũ cũng không thấy được biểu cảm của nàng ta, cũng vì thế mà vị Tam vương gia đang xem diễn này của chúng ta lập tức mất hứng, hắn ta gấp quạt lại.
"Đi thôi." Dứt lời, hắn ta liền đứng dậy rời khỏi đình hóng gió.
Gió thu nổi lên mang theo hơi lạnh thổi ngang qua hậu hoa viên.
Rất nhanh đã đến tiệc mừng thọ của hoàng đế Kim Sa Quốc.
Tối hôm nay, bệ hạ mở tiệc chiêu đãi khách trong hoàng cung, cùng thiên cùng thọ.
Hiện tại ở bên ngoài thân phận của Nam Nhiễm vẫn là sứ thần của Phong Nguyệt Quốc cho nên dù thế nào thì tiệc tối hôm nay cũng phải di chuyển từ dịch quán đến hoàng cung.
Thủy Hoàn ở ngoài cửa chờ rồi lại chờ, trong lòng có hơi sốt ruột.
Mặt trời đã lên cao, sao công chúa điện hạ còn chưa rời giường?
Đợi một hồi lâu, mới nghe bên trong truyền ra tiếng động lớn, theo ngay sau đó là giọng điệu bực bội của Nam Nhiễm.
"Đồ hạt châu thối tha!" Giọng nói của cô có hơi khàn, rõ ràng là đang tức giận nhưng khi vào tai người khác lại mang theo chút gì đó câu người.
Nam Nhiễm hừ hừ hai tiếng.
Lúc này Thủy Hoàn mới cẩn thận đẩy cửa bước vào, nàng cố gắng bỏ qua cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất cùng với hơi thở ái muội trong phòng rồi đi thẳng đến bên giường, hầu hạ chủ tử thay y phục.
Khoảng một nén nhang sau.
Nha hoàn cùng thị nữ nối đuôi nhau tấp nập đi vào, rất nhanh cả căn phòng bừa bộn ban nãy đã được dọn dẹp ngăn nắp.
Nam Nhiễm cũng đã chỉnh trang xong, lẳng lặng ngồi trên ghế.
Cô mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt, đầu cài bộ diêu(*), lười biếng dựa lưng vào ghế, hai mắt hơi khép lại, cả người toát lên hơi thở tản mạn, nhàn nhã. Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên cổ cô có vài dấu vết kỳ quái, hơn nữa hai cánh môi hình như còn hơi bị sưng.
"Công chúa điện hạ, tối nay chúng ta phải vào cung dự tiệc mừng thọ, lát nữa sau khi dùng cơm trưa xong, chúng ta phải trở về dịch quán."
Nam Nhiễm nghe lời này, mí mắt giật giật.
"Không cần ăm cơm, hiện tại lập tức trở về."
Thủy Hoàn sững sờ, vội vàng đồng ý.
"Vâng. Vậy để nô tỳ đi thông báo với Thất điện hạ một tiếng."
Nam Nhiễm vừa nghe người khác nhắc đến Hàn Tư, tâm tình liền tụt dốc, có chút bực mình.
"Không cần thông báo, hiện tại lập tức trở về." Dứt lời, Nam Nhiễm liền cất bước ra ngoài, vừa đi còn vừa vuốt vuốt ngực mình. Nhưng mới sờ nhẹ một cái đã cảm thấy cả lòng ngực đau xót, tâm tình càng xấu hơn.
Người kia còn dám cắn cô!
Hơn nữa còn cắn khắp cả người cô, hiện tại chỗ nào trên cơ thể cô cũng đau, cô không thèm nghĩ tới hắn nữa.
Cứ thế, Nam Nhiễm mang tâm tình bực bội trở về dịch quán.
Kể từ sau khi cô nói mình đã cứu dạ minh châu, ánh mắt hắn mỗi lúc nhìn cô đều giống như lang như hổ. Nếu không biết còn tưởng rằng cô mới là viên dạ minh châu biết phát sáng kia đâu.
Hắn không những đột nhiên cởi bỏ y phục của cô, hôn lên vết thương ở ngực cô mà còn muốn cô kể lại toàn bộ sự việc mất mặt kia, nhất quyết muốn biết tại sao cô lại mất máu quá nhiều mà dẫn đến ngất xỉu.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Nam Nhiễm liền không muốn nhìn thấy hắn.
Lúc này mới biết kêu phu nhân, vậy tại sao trước đây không làm sớm đi?
...
(*) Bộ diêu: bộ là bước chân, diêu là rung động. Bộ diêu là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên bộ diêu sẽ lay động theo bước chân của thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Chương 800: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (70)
Không phải lúc cô gọi hắn là phu quân, hắn không chịu nhận sao?
Đương nhiên, trong số tất cả những chuyện đó chuyện làm Nam Nhiễm tức giận nhất vẫn là người nọ cắn cô.
Sau khi đến dịch quán, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng thấy trên cổ của mình có hai vết cắn rất rõ ràng.
Nam Nhiễm lấy một viên thuốc ở trong túi tiền ra, bỏ vào miệng, sau đó dùng y phục che lại cổ của mình, không nói một lời ngồi đó hung hăng cắn mạnh viên thuốc trong miệng.
Thủy Hoàn đứng bên cạnh nhìn một màn này nhịn không được trộm cười.
So với hồi ở Phong Nguyệt Quốc, dáng vẻ nàycủa công chúa điện hạ tốt hơn nhiều.
Từ khi Hàn Tư thị vệ bỏ đi, công chúa điện hạ không hề có hứng thú với cứ việc gì, ngày nào cũng ở trong phủ của mình, rất ít khi đi ra ngoài. Nhìn công chúa điện hạ của bây giờ, so với trước khi thì sinh động, hoạt bát hơn rất nhiều.
Vừa nghĩ Thủy Hoàn vừa giúp Nam Nhiễm chỉnh trang lại y phục.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, có hạ nhân tới báo: "Công chúa điện hạ, Thất điện hạ...."
Hiện tại Nam Nhiễm vừa nghe đến cái tên Hàn Tư thì trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh người nọ cắn cổ mình, chỗ bị cắn còn vừa đau vừa ngứa vì thế hơi nhíu mày.
Từ nữ kia do dự một hồi vẫn cúi đầu mở miệng nói: "Công chúa điện hạ, Thất điện hạ cho người đưa tới một bát thuốc còn truyền lời rằng ngài phải uống hết chén thuốc này."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn chén thuốc được đặt trên bàn trang điểm, làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, bình thản dời mắt sang chỗ khác.
Đừng đùa, cô một chút cũng không muốn uống thuốc có được không?
Càng tới gần đại tiệc mừng thọ thì mọi người càng bận rộn hơn, đặc biệt là Hàn Tư được giao nhiệm vụ giám sát toàn quá trình, có rất nhiều chuyện cần hắn tự mình xử lý.
Sáng nay, trời còn chưa sáng, cô đã bị người nọ đánh thức rồi bị người nọ dặn dò đi dặn dò lại phải uống thuốc đúng giờ. Sau đó còn nói cái gì mà phải vào cung, buổi trưa không hồi phủ được.
Nam Nhiễm tự động bỏ qua tất cả những gì hắn đã nói, thuận tiện còn cho người đổ luôn chén thuốc kia ra ngoài, làm cho nó cách xa cô một chút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến chạng vạng.
Ánh chiều tà rực lửa bao phủ cả nửa bầu trời.
Nam Nhiễm thay một bộ y phục khác, một thân đỏ rực, trường bào thêu hoa văn hình hoa mẫu đơn, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên hơi thở chói mắt, tôn quý.
Thủy Hoàn đi theo bên cạnh cô, ngồi trên xe ngựa bắt đầu tiến về hoàng cung.
Vì là tiệc mừng thọ 70 tuổi của bệ hạ nên mọi thứ được chuẩn bị vô cùng trang trọng. Toàn bộ hoàng cung chìm trong màu vàng của hoa cúc nở, thảm đỏ được trải dài từ cửa cung đến tận nơi tổ chức đại tiệc. Tất cả mọi thứ hòa cùng với ánh chiều tà đỏ rực như ngọn lửa làm cho hoàng cung càng thêm rực rỡ càng thêm uy nghiêm.
Cứ như thế, tiệc mừng thọ chậm rãi mở màn.
Nhưng điều khiến Nam Nhiễm cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là Trịnh Sam cũng tới đây, hơn nữa còn đang ngồi ở vị trí trên cô một bậc.
Xa xa là quần thần đang chăm chú xem vũ công nhảy múa.
Trịnh Sam ngồi ở đầu dãy, tầm mắt đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt sau đó mới cười nhẹ nói: "Xem ra ngươi ở chỗ này rất tốt."
Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt lại chuyển sang Hiên Viên Hàn Tư đang ngồi ở phía đối diện.
Vì để phù hợp với trường hợp hôm nay mà Hàn Tư đã cố tình chuẩn bị một bộ y phục bằng tơ vàng, biểu tình trên mặt vẫn đạm mạc lạnh băng như thường ngày, trong tay cầm một chén rượu, từ sau khi cầm lên chưa từng thả xuống dù một lần.
Tầm mắt hắn như có như không đảo nhanh qua người Trịnh Sam và Nam Nhiễm rồi nhanh chóng dời sang chỗ khác.
Nam Nhiễm cầm một khối điểm tâm lên cắn một miếng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Đôi môi phấn hồng lúc đóng lúc mở.
Trịnh Sam vừa nghe Nam Nhiễm hỏi, ngón tay không nhịn được xoa nhẹ hai mày, trong giọng nói mang theo ý cười có thêm vài phần bất đắc dĩ.
"Tìm người."
"Ai?"
"Một tiểu yêu tinh trộm túi tiền của bổn vương."
Nam Nhiễm vừa nghe lời này liền nghiêng đầu nhìn Trịnh Sam.
"Triệu Thu Vân?" Cô bỗng nhiên nói ra một cái tên.
Hiếm khi Nam Nhiễm nhớ rõ được tên của nữ chính chậm chạp chưa chịu lộ diện trong tiểu thuyết.