[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 785-786: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (55 + 56)




Chương 785: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (55)

Trong khi hắn ta còn đang suy nghĩ thì một thân ảnh màu đen xẹt ngang qua người hắn ta. Chỉ thấy, Thất hoàng đệ vốn đang lạnh mặt đứng bên cạnh hắn ta như một khối băng, hiện tại đã xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm, sau đó ôm chặt cả người kia vào lòng mình.

Nam Nhiễm vốn đang nổi nóng, còn bị Hàn Tư ôm như vậy, cơn giận trong lòng không những không giảm bớt mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn.

Cô tức giận đánh hắn hai cái.

"Ngươi cố ý để người của chàng bắt nạt ta bởi vì ngươi biết đây là địa bàn của chàng nên ta không có biện pháp gì đối phó với ngươi có phải không?"

Hàn Tư không có đánh lại, tùy ý để cô muốn làm gì thì làm, chỉ duỗi tay ôm chặt cả người cô vào lòng mình, miễn cho cô đứng không vững ra xuống đất.


Ban đầu ngữ điệu của Nam Nhiễm chỉ mang theo cơn giận không thể kiềm chế nhưng lúc ánh mắt vô tình chạm phải cặp mắt ửng đỏ của Ngô Diệp, sự tức giận trong đáy mắt của Nam Nhiễm lập tức bị vẻ âm trầm bao phủ, cô không đánh Hàn Tư nữa, chỉ chằm chằm nhìn hắn, đôi môi phấn hồng chậm chạp phun ra từng câu từng chữ.

"Cái tính cách tàn nhẫn, độc ác này của ta, chỉ sợ không thể sửa được. Ban nãy ta nói muốn rút đầu lưỡi của nàng ta, thế nào, ngươi muốn báo thù cho nàng ta?" Dứt lời, cơn ho của cô càng nghiêm trọng hơn.

Thủy Hoàn đứng ở phía xa lo lắng nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, cuối cùng vẫn nhịn không được vội vàng chạy tới, trong tay còn cầm một cái bình sứ màu trắng.

Nàng vội vàng nói với Nam Nhiễm: "Công chúa điện hạ, ngài đừng tức giận, ngài uống một viên thuốc trước đã."


Hiện tại Nam Nhiễm vừa nhìn thấy thuốc đã cảm thấy phiền.

Suốt hai năm qua, ngày nào cô cũng uống thuốc, cô thật sự không hiểu tại sao trên thế giới này lại có thứ khó nuốt như vậy? Đến tận bây giờ cô cũng chưa tìm được câu trả lời cho vấn đề này.

Thủy Hoàn sốt ruột đến muốn khóc.

"Điện hạ, ngài thật sự không thể tiếp tục cố chấp như vậy nữa, đại phu đã nói bệnh tim của ngài không thể trị chỉ có thể từ từ điều dưỡng cơ thể. Nếu ngài cứ tức giận thế này, chỉ sợ chúng ta không thể trở về kinh thành Phong Nguyệt Quốc nữa."

Theo lời của đại phu, bệnh của Nam Nhiễm nói nghiêm trọng thì rất nghiêm trọng nhưng nói không nghiêm trọng thì cũng không có gì là bất ổn, chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt thì vẫn có thể sống lâu như người bình thường. Nhưng nếu ngày nào cũng tức giận, buồn phiền thì chỉ sợ ngay cả hai ba năm cũng không thể duy trì nổi.


Ban nãy, lúc nhìn thấy công chúa điện hạ ho khan liên tục như vậy, trong lòng Thủy Hoàn vô cùng lo lắng. Đã lâu lắm rồi, nàng mới nhìn thấy công chúa phát hỏa lớn như hôm nay.

Nam Nhiễm chán nản, duỗi tay muốn ném cái bình sứ kia sang một bên. Kết quả còn chưa cầm được, hai tay đã bị Hàn Tư ôm vào lòng, sau đó hắn thành công bắt được cái bình sứ kia.

Hắn rũ mắt nhìn dáng vẻ bực bội của Nam Nhiễm, bình thản đổ ra một viên thuốc rồi đưa đến môi cô.

Nam Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, hắn dựa vào cái gì mà cho rằng cô sẽ uống thứ khó nuốt này?

Môi mỏng của Hàn Tư lúc đóng lúc mở: "Uống."

Nam Nhiễm bĩu môi: "Khó nuốt." Vừa nói, cô vừa quay đầu về một bên.

Hai người cứ thế âm thầm giằng co với nhau.

Nhìn gương mặt bướng bỉnh, tính tình ngang ngược của Nam Nhiễm, Hàn Tư bất đắc dĩ thở dài một cái, vẻ lạnh nhạt trên mặt cũng dần dần biến mất, ánh mắt lúc nhìn Nam Nhiễm cũng có thêm vài phần ôn nhu, khác hẳn với ánh mắt như nhìn một người lạ ban đầu.
Hắn nhỏ giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Là ta sai."

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn viên thuốc trên tay hắn, cuối cùng cũng chịu há mồm nuốt xuống.

Hàn Tư nhàn nhạt phân phó với người ở phía sau.

"Mang nước tới đây."

Đám người đứng phía sau nhìn đến choáng váng.

Vị này vừa đánh vừa mắng Thất hoàng tử, dáng vẻ chỉ thiếu điều cưỡi lên cổ hắn la lối khóc lóc nhưng không những không bị quăng ra ngoài mà ngược lại còn được Thất hoàng tử dỗ dành cho uống thuốc?

Tam vương gia đứng phía sau híp mắt.

Đây là... tới một vị tổ tông?

Hắn ta và lão Thất hợp tác với nhau lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn lần nào.

Tính tình thì ít nói, ngoại trừ mấy chuyện liên quan đến triều chính quân sự, hắn ta chưa từng thấy lão Thất quản chuyện bao đồng, từ trước đến giờ đều lãnh khốc, cả người từ trên xuống dưới chẳng thấy có hơi thở của người sống, có đôi lúc hắn ta còn nghi ngờ có phải mấy năm nay lão Thất bị người ta thi chú hay không.
Chương 786: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (56)

Hàn Tư cầm ly trà cẩn thận đút từng ngụm từng ngụm cho Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm uống viên thuốc kia xong, trong miệng vừa chua vừa đắng, cô cau mày, trong lòng vô cùng khó chịu, lại thêm chuyện nhớ tới hiện tại cô phải uống cái thứ khó nuốt này đều là vì hắn, cơn tức càng lớn hơn.

Bất quá thuốc rất nhanh đã phát huy tác dụng, giúp cô bớt ho hơn.

Hàn Tư thấy nữ nhân này ngay cả đứng cũng không vững thì càng dùng sức ôm chặt cô hơn, sau đó duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái lên sống lưng của cô.

Mỗi cử chỉ mỗi hành động của hắn đều chất chứa ôn nhu mang theo ý tứ dỗ dành khiến mọi người ở xung quanh nhìn đến kinh ngạc há hốc mồm.

Nam Nhiễm dựa sát vào lòng ngực hắn, đầu dán vào ngực hắn cọ cọ vài cái, giống như bị chọc giận đến mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút.
Hàn Tư cũng không phản kháng để mặc Nam Nhiễm muốn làm gì thì làm giống như dù cô có làm ra chuyện gì với hắn, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng mấp máy: "Đang ở đâu? Đưa ngươi về." Hắn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, giọng điệu cũng lãnh đạm hơn khiến người ta có cảm giác dường như ngữ điệu ôn hòa, nhẹ nhàng dỗ người kia chỉ là ảo giác.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực u oán nhìn hắn.

"Ngươi thật sự muốn phân rõ giới hạn với ta?"

Hàn Tư nghe vậy, hơi rũ mắt nhìn cô, lãnh đạm nói: "Là công chúa muốn phân rõ giới hạn với ta."

Nam Nhiễm bị câu nói của hắn làm cho tức giận đến mức đau cả tim.'

Nghe hắn nói đi, một câu cũng công chúa hai câu cũng công chúa.

Hắn mất trí nhớ chỗ nào, hắn là không muốn để ý tới cô.
Thế nào? Quen cô là chuyện khiến hắn rất mất mặt?

Ngẫm lại hiện tại với cái thân thể ốm yếu này của cô...

Nam Nhiễm giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Hàn Tư, sau đó đứng thẳng người, bực mình mở miệng: "Không cần ngươi đưa, ta tự mình đi." Dứt lời, cô liền đẩy Hàn Tư ra, xoay người tự mình bước đi.

Thủy Hoàn thấy vậy vội vàng duỗi tay đỡ lấy Nam Nhiễm, nhịn không được lên tiếng: "Tiểu thư, ngài đừng tức giận, tức giận hại thân thể, không đáng."

Nam Nhiễm dùng khăn tay che miệng, ho khan vài tiếng, cánh môi càng lúc càng tái hơn, cô cúi đầu, khẽ cười một tiếng: "Sợ cái gì, không chết được."

Hàn Tư nhìn thân thể lung lay như sắp đổ của Nam Nhiễm, theo bản năng nhấc chân muốn đi tới đỡ lấy cô, chỉ là chân trước mới bước được một bước đã dừng lại, đứng im một chỗ, nắm chặt tay, gương mặt lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.
Ngô Diệp đứng bên cạnh thấy phản ứng của Hàn Tư, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.

Gia đây là lưu luyến không muốn buông nàng?

Cho dù nữ nhân kia vừa kiêu căng, ương ngạnh, cho dù nàng chân trong chân ngoài(*), cho dù nàng chỉ muốn chơi đùa, chưa từng thật lòng với gia một lần, gia cũng không thể quên được nàng?

Ngô Diệp chỉnh lại y phục trên người mình, nở nụ cười nhẹ đi về phía Nam Nhiễm, nàng ta lại gọi Nam Nhiễm lần nữa.

"Cô nương, từ từ."

Ngô Diệp lớn lên thuộc kiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, hai hàng lông mi hình lá liễu, là kiểu nữ nhân vừa liếc mắt một cái đã khiến người khác không nhịn được muốn bảo vệ che chở cho nàng ta.

Nàng ta mang vẻ thiện ý, lấy một khối Bạch Ngọc ở trên cổ mình xuống, miếng ngọc kia có kích cỡ to bằng bàn tay của một đứa trẻ, chỉ cần chạm vào sẽ tạo cho người ta cảm giác thoải mái, ôn hòa, bất luận là màu sắc hay là chất ngọc đều thuộc hàng thượng phẩm.
Ngô Diệp đưa miếng ngọc kia đến trước mặt Nam Nhiễm, ôn hòa giải thích: "Miếng Bạch Ngọc này là gia ban thưởng cho ta. Nó giống như là bùa hộ mệnh của ta, mới gặp cô nương ta đã có cảm giác nhất kiến như cố(*), vì thế ta tặng cô nương miếng ngọc này, hy vọng nó có thể phù hộ thân thể cô nương khỏe mạnh."

Nam Nhiễm rũ mắt cẩn thận đánh giá cái người tên Ngô Diệp này từ trên xuống dưới một lượt. Môi mỏng khẽ cong nở nụ cười thật tươi, sau đó cô duỗi tay cầm lấy miếng ngọc kia, nhẹ nhàng mở miệng.

"Ngươi tên gì?"

...

(*) Chân trong chân ngoài:  ý chỉ chân đạp hai thuyền, tâm một lúc hướng về nhiều người

(*) Nhất kiến như cố (一見如舊):  Mới gặp mà như đã quen từ lâu, mới gặp mà thấy như bạn cũ