Nam Nhiễm bĩu môi đang định nhắm mắt lại ngủ tiếp thì phát hiện có thứ gì đó mới được nhét vào tay mình, xúc cảm lành lạnh.
Cô trợn mắt, phát hiện không biết từ khi nào Quân Lâm đã đứng trước mặt cô.
Hai ngón tay của hắn đang bị cô nắm chặt.
Tâm tình của Nam Nhiễm tốt lên không ít, cô quơ quơ tay hắn.
Đang vui vẻ thì thấy tờ giấy tuyên thành trong tay Quân Lâm bay lên giữa không trung, trên đó có mười hai chữ viết ngay ngắn xếp thẳng hàng với nhau.
Nam Nhiễm nhìn những chữ đó rồi lại nhìn Quân Lâm, cô hơi khó hiểu hỏi: "Gì thế?"
Quân Lâm nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói một câu: "Tên của nàng là chữ nào?"
Hiếm khi hắn mới hạ bút viết chữ nhưng chính ban nãy hắn mới phát hiện hắn không biết tên của cô viết thế nào.
Cô đến từ Minh giới, mà họ Nam ở Minh giới cũng chỉ có một nhà.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái.
Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn chằm chằm tờ giấy kia nửa ngày, nhìn nó rồi lại nhìn Quân Lâm, sau đó cô bỗng nhiên nói một câu.
"Chàng nghiêm túc?"
"Ừ?"
Nam Nhiễm tùy tay chỉ một cái, "Chữ thứ hai." Nói xong cô liền quay đầu nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Quân Lâm nhìn chữ "Nhiễm" kia, không nói gì, thấy cô dường như sắp chìm vào giấc ngủ, hắn lại đánh thức cô dậy.
Nam Nhiễm nhíu mày, "Chuyện gì?"
Hắn phất trường bào màu trắng lên, hai chữ "Quân Lâm" to lớn tản ra ánh vàng rực rỡ xuất hiện giữa không trung.
Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Tên họ của ngô."
Nam Nhiễm nhìn lướt qua một cái rồi lại nhắm mắt.
"Ừ." Cô đáp một tiếng, sau đó nằm xuống giường ngủ say.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt bình đạm của hai người.
Ngặt nỗi, không biết vì lý do gì mà dường như Quân Lâm không chấp nhận được việc bên cạnh Nam Nhiễm xuất hiện thêm những viên dạ minh châu khác không thuộc tẩm điện của hắn.
Bất luận là cô tìm tới nhiều hay ít, bọn chúng đều sẽ bị vỡ thành hai nửa sau đó hóa thành bột phấn biến mất trong không khí.
Tình trạng như vậy diễn ra liên tục khiến Nam Nhiễm vô cùng buồn bực nhưng cố tình là thái độ của Quân Lâm cũng vô cùng kiên quyết. Thậm chí khi thấy cô hăng hái ở bên ngoài sưu tập thêm dạ minh châu, hắn còn dứt khoát lấy nguyên tòa cung điện dạ minh châu và bản thân ra để áp chế cô.
"Muốn ngô và tòa cung điện dạ minh châu của ngô hay là những viên dạ minh châu không rõ lai lịch ở bên ngoài, hai cái chọn một."
Nam Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, ôm dạ minh châu bản thân vừa mới tìm thấy, ngậm chặt miệng một câu cũng không nói.
Nhưng thái độ này đã thể hiện rõ suy nghĩ của cô, muốn cô từ bỏ viên dạ minh châu trong ngực là chuyện không thể.
Kết quả chính là... vẻ mặt Quân Lâm lạnh lùng như băng, hắn vung tay lên một cái hủy hết toàn bộ dạ minh châu có trong tẩm điện.
Bao gồm cả viên dạ minh châu trong lòng Nam Nhiễm.
Cứ như thế tất cả dạ minh châu đều biến thành bột phấn trước sự chứng kiến của Nam Nhiễm.
Một cơn gió thổi qua, bột phấn hòa vào không khí biến mất.
Hành động này của Quân Lâm thật sự đã khiến Nam Nhiễm tức giận, vẻ mặt cô hung dữ: "Chàng làm gì thế?"
Vẻ mặt Quân Lâm vẫn lạnh lùng như cũ: "Ban nãy nàng không chịu chọn nên ta nghĩ cái gì nàng cũng không muốn." Chỉ vì một câu này mà Nam Nhiễm bực đến mức ra tay đánh Quân Lâm.
Trong suốt mấy thập niên qua, đây có lẽ là lần đầu tiên hai người cãi nhau lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên Nam Nhiễm ra tay đánh Quân Lâm.
À, đúng, nói như thế cũng không sai.
Bởi vì Quân Lâm không hề đánh trả, hắn chỉ né đòn tấn công của cô thôi.
Đánh nhau khoảng một canh giờ thì roi dài trong tay cô quất trúng một bên mặt của Quân Lâm, khiến mặt hắn chảy máu.
Lúc ấy cô vừa thấy hắn không trốn nữa liền bắt đầu thu lực lại, nếu không có lẽ cũng sẽ không chỉ có một vết máu nhỏ đơn giản như vậy.