Bất quá cục diện như vậy không kéo dài quá lâu.
Nam Nhiễm trốn tránh dạ minh châu chưa được mấy ngày thì phát hiện dạ minh châu không hề đi tìm cô. Trong lòng cô âm thầm cân nhắc một chút rồi cứ như vậy chạy khắp nơi chơi một năm.
Nhưng dù cô có đi tới chỗ nào thì trong lòng vẫn nhớ đến dạ minh châu.
Ngó trái ngó phải đều cảm thấy không có viên dạ minh châu này có thể phát ra ánh sáng mạnh mẽ như hắn, cũng không có dạ minh châu nào hợp ý cô.
Thậm chí dần dần cô còn cảm thấy Tô Yên, người từ trước đến giờ hợp với ý cô nhất cũng không thể so sánh với dạ minh châu.
Đồng chí Nam Nhiễm vừa hết bệnh đã quên mất trước đây bản thân từng bị hành hạ thế nào, cũng quên luôn những ngày tháng bản thân bị "bắt nạt".
Cô biết suốt một năm qua ngày nào Quân Lâm cũng đến đứng đợi ở dưới gốc cây hợp hoan trong tẩm điện của Tô Yên.
Kết quả cô vừa đến nơi, còn chưa kịp lấy hai viên dạ minh châu trong túi ra thì người nam nhân dưới gốc cây Hợp Hoan đã lên tiếng trước.
Quân Lâm mặc một bộ y phục trắng, dáng vẻ giống hệt như lần đầu tiên cô và hắn gặp nhau, vẻ mặt lạnh nhạc, môi mỏng mày cong, hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói, chỉ cần hắn đứng im một chỗ thì cả người đã tản ra hơi thở vông cùng thánh khiết không nhiễm chút bụi trần, hơi thở ấy như phát ra từ trong xương cốt của hắn khiến người khác không thể nào không chú ý tới.
Hắn nhìn Nam Nhiễm, yết hầu di chuyển lên xuống, giọng điệu nhàn nhạt: "Không phải nàng thích dạ minh châu trước giường của ngô sao?"
"Ừ?" Cô cố gắng làm ra vẻ bản thân không quá để ý, lúc trả lời giọng điệu cũng vô cùng lãnh đạm.
Quân Lâm nhìn cô: "Không cần?"
"Muốn!" Nam Nhiễm trả lời rất nhanh, cô duỗi tay nắm lấy áo choàng của hắn, dáng vẻ như đang phòng không cho hắn chạy trốn, ý cười trên mặt cũng càng lúc càng tươi hơn.
Khóe môi của Quân Lâm khẽ cong, nhưng Nam Nhiễm lúc này đã bị hắn ôm vào lòng làm sao có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ trên mặt hắn được?
Cứ như vậy Nam Nhiễm bị đại lão Quân Lâm dùng một viên dạ minh châu to bằng đầu người lừa về tới tay.
Mười năm sau đó, ngày nào Nam Nhiễm cũng chạy tới chạy lui ở ba nơi, đầu tiên là tẩm điện của dạ minh châu sau đó là địa lao của mình và cuối cùng là tẩm điện của Yên Yên.
Hầu hết thời gian Nam Nhiễm đều ở trong tẩm điện của Quân Lâm.
Còn tiểu lam cầu và tiểu hắc cầu thì xoay vòng vòng chơi trong góc.
Thậm chí vì thỏa mãn niềm đam mê, tình yêu thương và lòng nhiệt tình của Nam Nhiễm với dạ minh châu, Quân Lâm còn cho người thiết kế riêng cho cô một chiếc giường làm bằng dạ minh châu. Để hoàn thành chiếc giường đó bọn họ đã phải tốn mất 3000 viên dạ minh châu, với thứ này, Nam Nhiễm đã hoàn toàn coi chỗ của Quân Lâm thành nhà của mình.
Một ngày nọ, Quân Lâm ở trong sân luyện chữ.
Thời tiết hôm đó rất đẹp.
Nam Nhiễm mặc y phục đỏ, ngã người vào chiếc giường làm bằng dạ minh châu, hai mắt mơ màng như sắp ngủ.
Ngần ấy năm ở chung, Quân Lâm đương nhiên có thể nhận ra Nam Nhiễm ngủ nhiều hơn người khác gấp mấy lần, thậm chí có đôi khi cô ngủ liên tục suốt hai ba ngày mà đầu cũng không nhúc nhích.
Tay hắn cầm bút lông sói, cẩn thận viết một chữ "Nam" lên giấy Tuyên thành, chữ viết tinh tế cứng cáp có lực, vừa nhìn vào đã biết là một người có nội công thâm hậu.
Chỉ là khi chuẩn bị hạ bút lần nữa hắn hơi ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm. Sau đó, lực chú ý lại dừng trên giấy Tuyên thành, hắn dứt khoát viết xuống mười mấy chữ, đợi đến khi hắn viết xong, đôi môi mỏng bạc lúc đóng lúc mở, giọng điệu lạnh nhạt: "Dạ minh châu từ đâu tới?"
Hắn vừa dứt lời, đồng chí Nam Nhiễm vốn đang nằm mơ màng trên giường liền mở mắt, dù chưa thấy dạ minh châu đâu cũng đã há mồm theo bản năng nói một câu: "Ta."
Bất quá, sau khi nói xong, quét mắt một vòng, tìm mãi mà chẳng thấy dạ minh châu ở đâu.