Nam Nhiễm trông mong nhìn Hàn Tư, hai con ngươi đen như mực đang đợi hắn cho mình một đáp án.
"Ngươi thích cái nào hơn?"
Hàn Tư không nói chuyện, nếu lúc này có ánh nến có lẽ sẽ nhìn thấy hắn vừa chớp mắt, khóe miệng vừa run rẩy.
Nam Nhiễm chậm rãi bước tới trước mặt Hàn Tư, vừa vặn cô dựa vào bàn đi qua nên vạt áo rộng dài của cô đụng vào bức tranh cuộn tròn kia. Bức tranh kia từ trên bàn lăn xuống mặt đất, đứt thành hai nửa.
Nam Nhiễm chăm chú nhìn hắn: "Ngươi không thích tranh ta tặng ngươi sao?"
Hàn Tư cúi đầu: "Thuộc hạ không dám."
Nam Nhiễm bĩu môi.
"Sao ngươi lại không dám? Còn cái gì mà ngươi không dám? Nam Vân tặng tranh cho ngươi, ngươi không những đồng ý nhận mà dường như còn rất thích bức tranh ấy."
Giọng điệu chua lét kia ngay cả hệ thống cũng có thể đoán được ký chủ đang ghen với Nam Vân.
Nam Nhiễm nói xong lời này liền lôi kéo y phục của Hàn Tư, cuộn tròn lại.
Cuối cùng thấy hắn vẫn không chịu nói thích hay không thích, cô liền duỗi tay cầm quyển sách tranh kia lên, sau đó mở ra buộc hắn phải nhìn vào tranh, đồng thời nói: "Tuy những bức tranh này không phải do bổn cung vẽ nhưng đây cũng là tâm huyết của bổn cung." Nói tới đây cô dừng lại vài giây rồi mới tiếp tục, "Mấy bức tranh này cũng có cây, cũng có sông, cũng có nhà hơn nữa còn có rất nhiều khung cảnh khác nhau."
Hệ thống nhìn tập tranh kia, bụm mặt không dám cẩn thận đánh giá.
Này con mẹ nó chính là một tập đông cung đồ nhưng ký chủ cứ phải nói thành một bức tranh thoát tục phong cảnh hữu tình mới chịu.
Còn có núi có sông có nhà gỗ nhỏ?
Ký chủ còn cố ý dùng bút lông để khoanh tròn cặp nam nữ trong tranh lại là vì sợ dạ minh châu không tìm thấy trọng điểm sao?
Nam Nhiễm đang định mở hết tập tranh này cho dạ minh châu xem thì Hàn Tư nhanh chóng đóng quyển sách kia lại.
Hắn lấy quyển sách từ trong tay Nam Nhiễm ra, mở miệng: "Đa tạ công chúa, thuộc hạ rất thích."
Nam Nhiễm nghe hắn nói lời này cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó cô chỉ vào bức tranh trên mặt đất hỏi: "Ngươi thích bức tranh kia hơn hay là thích cái ta đưa hơn?" Vị công chúa bướng bỉnh này một vừa hai phải muốn cạy miệng ám vệ của mình ra.
Cuối cùng Hàn Tư vẫn tự mình thừa nhận: "Thuộc hạ thích lễ vật công chúa ban tặng hơn."
Nghe lời này, cảm xúc ghen tuông trong lòng Nam Nhiễm dần dần tiêu tán.
Nam Nhiễm đang định giải thích cặn kẽ về tập tranh mình đưa cho Hàn Tư nghe thì Hàn Tư đã nắm chặt tập tranh trong tay, nhất quyết không buông.
Cuối cùng không còn biện pháp nào khác hắn chỉ đành khom lưng bế ngang Nam Nhiễm lên, nhìn gương mặt xinh đẹp của Nam Nhiễm, Hàn Tư lãnh đạm nói: "Thuộc hạ quá phận." Dứt lời, Hàn Tư liền ôm người từ trắc điện đến tẩm điện của Nam Nhiễm.
Nam Dạ đứng trước cửa trắc điện, ánh mắt trông mong nhìn về phía mẫu thân bị Hàn Tư ôm đi nhưng mẫu thân lại không nhìn nó.
Nam Dạ rũ vai, cả người có chút héo.
Ngón tay nhỏ nhắn của nó cuộn tròn vạt áo trên người mình.
Nó muốn ở cạnh mẫu thân.
Nam Dạ bước từng bước nhỏ đi về phía nhà chính.
Lúc đi tới trước cửa thì nghe bên trong truyền ra giọng nói của Hàn Tư.
"Công chúa điện hạ, thuộc hạ không dám quá phận."
Nam Nhiễm buồn bực: "Bổn cung muốn ngươi quá phận."
Từ lúc đến thế giới này câu mà cô nghe được nhiều nhất từ dạ minh châu chính là thuộc hạ vui vẻ, thuộc hạ không dám.
Người này là tảng băng sao?
Cô đã cố gắng lâu như vậy, tại sao còn chưa có tác dụng gì?
Là do cô không có mị lực hay vẫn dạ minh châu có vấn đề?