Kết quả hiện tại tất cả những người này đều sôi nổi xếp hàng tới tìm ký chủ. Càng nghĩ nó càng cảm thấy... dường như cốt truyện đang lấy ký chủ làm trung tâm để triển khai mạch truyện thì phải?
Nam Nhiễm đứng trên phố, không còn tâm tư gì để đi ăn món ăn dân dã nữa.
Hiện tại cô không những khó chịu với Nam Vân mà ngay cả dạ minh châu đang đứng trước mặt cô cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cái đồ nữ nhân xấu xí kia vài phần.
Ngặt nỗi cô luyến tiếc không muốn buông tay hắn ra.
Thế cho nên Nam Nhiễm vừa tức giận vừa lôi lôi kéo kéo Hàn Tư không chịu thả người. Hai người cứ giằng co như thế cho đến tận khi trở về phủ công chúa.
Nam Nhiễm mới vừa đi đến cửa phủ công chúa đã nhìn thấy Nam Dạ mặt mày ủy khuất đang ngồi chống cằm trên bậc thang.
Nam Nhiễm vừa nhìn thấy tiểu dạ minh châu ngồi trước cửa chờ cô về, tâm tình liền tốt hơn không ít.
Chỉ nghe đứa bé kia nũng nịu nói: "Mẫu thân, người đưa con về đây nhưng lại không chịu đến thăm con, mẫu thân không cần con nữa sao?"
Nam Nhiễm nghe lời này, nhìn dáng vẻ đáng thương của tiểu dạ minh châu rồi lại nhìn sang dạ minh châu không nghe lời ở bên cạnh, ngay lập tức công chúa điện hạ ném tay Hàn Tư ra. Sau đó cô xách váy bước lên bậc thang, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu dạ minh châu, duỗi tay ra chọc chọc vài cái lên trán nó. Nhân tiện cô còn đưa tay ôm nó vào lòng mình.
Vừa làm Nam Nhiễm vừa nói: "Sao ta lại không cần ngươi?"
Ngay lập tức hai má của tiểu dạ minh châu đỏ ửng, dáng vẻ ngượng ngùng.
Trong ngượng ngùng còn xen lẫn vài phần cao hứng, nó vui vẻ ôm cổ Nam Nhiễm nói: "Mẫu thân, mẫu thân, tối hôm nay con có thể ngủ chung với mẫu thân không?"
Lúc Nam Dạ nói ra những lời này đôi đồng tử như hai viên chân trâu đen kia phát ra tia sáng, vô cùng mong đợi câu trả lời của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nghe tiểu dạ minh châu hỏi như vậy, hai mắt cũng sáng lên.
Đúng vậy, Hàn Tư không chịu bồi cô ngủ thì cô vẫn còn một tiểu dạ minh châu mà.
Cô nhanh chóng gật đầu: "Được!" Lập tức đồng ý.
Hàn Tư đứng bên cạnh thấy vậy không nói gì chỉ hơi nhíu mày.
Dù sao đứa bé này cũng không rõ lai lịch, ngủ chung với nhau vẫn có chút không ổn.
Nhưng hiện tại cơ thể Nam Nhiễm yếu ớt thế này làm sao có thể ôm nó đi được.
Tỳ nữ bên cạnh thấy vậy mỉm cười đi tới.
"Công chúa điện hạ, để nô tỳ chăm sóc thằng bé đi."
Nói xong tỳ nữ kia liền duỗi tay muốn bế Nam Dạ đứng dậy.
Nam Dạ liếc mắt nhìn tỳ nữ kia một cái, im lặng không nói chuyện, chỉ né người về phía khác như đang muốn trốn tránh, vô cùng cố chấp không chịu để tỳ nữ ôm lấy nó.
Nó ôm chặt cổ Nam Nhiễm.
Cuối cùng vẫn là Nam Nhiễm nắm tay dắt Nam Dạ vào trong phủ công chúa.
Cả buổi trưa hôm đó, Nam Dạ đều ở bên cạnh Nam Nhiễm.
Hai người còn nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì để làm nên bày cờ vây ra chơi. Sống lưng Nam Dạ thẳng tắp, trong tay nó cầm một quân cờ màu đen, [cạch] một tiếng, nó đặt quân cờ xuống bàn cờ.
Nam Dạ vừa mới hạ cờ xong thì Nam Nhiễm lại làm xáo trộn cả bàn cờ.
Cô gối đầu lên trên bàn cờ, dáng vẻ buồn chán.
"Không thú vị."
Nam Dạ dù biết Nam Nhiễm đang dùng chiêu xấu nhưng cũng không hề tức giận, thậm chí còn rất phối hợp gật đầu phụ họa.
"Mẫu thân thua liên tục, đúng là không có gì thú vị!"