[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 747: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (17)




Nam Nhiễm đứng đó, một tay đặt lên tay còn lại, gõ nhẹ từng nhịp, cả người tản ra hơi thở biếng nhác.

Ánh mắt Nam Vân sắc bén.

"Nam Nhiễm, ngươi đừng đóng kịch nữa, ngươi ở trong phủ đối xử khắt khe với hạ nhân thế nào, những việc này ta đều rõ ràng. Ngươi khắc khe với Hàn Tư thế nào ta càng rõ ràng hơn. Phạt hắn quỳ dưới mưa, phạt hắn chịu trượng, cho dù có hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao ngươi cũng tìm cớ để châm chọc mỉa mai thậm chí là quở trách hắn. Từ khi hắn rời khỏi ám bộ, trên người không hề có thương tích do địch nhân gây ra, ngược lại tất cả vết thương trên người hắn đều do ngươi ban cho. Ngươi độc ác như vậy, khiến người khác chán ghét như vậy, ngươi cảm thấy hắn sẽ nguyện ý lấy thân mình chắn kiếm cho ngươi sao? Chắc chắn là do ngươi buộc hắn, e rằng hôm nay sau khi trở về phủ hắn lại bị ngươi tra tấn thêm lần nữa."


Dứt lời Nam Vân liền tặng cho Nam Nhiễm cái nhìn sắc bén, ánh mắt ấy giống như có thể vạn tiễn xuyên tâm làm tổng thương đến Nam Nhiễm.

"Nếu đã như vậy, chi bằng hôm nay trước cứ chặt tay ngươi xuống để xả giận."

Hệ thống nghe đến ngây người.

Cái người tên Nam Vân này thật sự là tỷ tỷ của nguyên thân sao?

Chặt gãy cánh tay của muội muội?

Này con mẹ nó là tỷ tỷ cái quỷ gì?

Nam Nhiễm nắm chặt tiểu hắc cầu trong tay, hai con ngươi đen như mực đảo nhanh qua người Nam Vân.

Một giây sau Nam Nhiễm đã bị Hàn Tư ôm lấy.

Hắn đưa Nam Nhiễm thoát khỏi phạm vi tấn công của Nam Vân, rời xa vòng chiến hơn mấy mét.

Hàn Tư rũ mắt, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.

"Công chúa điện hạ có bị thương không?" Giọng điệu đã bớt lạnh lùng hơn thường ngày vài phần.


Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hàn Tư, có hơi ai oán hỏi: "Ngươi sợ ta sẽ gϊếŧ chết người ngươi đã cứu?"

Hàn Tư ngẩn người.

Hắn chỉ sợ Nam Vân làm Nam Nhiễm bị thương nhưng sao tới miệng của nàng lại biến thành hắn đang bảo vệ Nam Vân thế?

Khóe miệng Hàn Tư giật giật vài cái, thấp giọng đáp: "Thuộc hạ không có ý này."

Nam Nhiễm nhìn hắn, lời giải thích này của hắn dường như không có tác dụng gì với cô, ngược lại giọng điệu cô càng ai oán hơn.

"Ân nhân cứu mạng? Biết ngươi còn hiểu ngươi? Không phải ngươi là ám vệ của ta sao? Còn có thói quen đi khắp nơi cứu người?"

Hàn Tư ngước mắt, vẻ mặt nhàn nhạt đối diện với cái nhìn của Nam Nhiễm.

Qua một lúc lâu sau, hắn vẫn đưa một tay ra sau lưng Nam Nhiễm, nhẹ nhàng vỗ về trấn an, sau đó thấp giọng giải thích: "Đó là khi thuộc hạ làm nhiệm vụ ở ám bộ, trong lúc vô tình cứu được người. Từ sau khi trở thành ám vệ của công chúa, thuộc hạ chưa từng gặp lại Nam Vân công chúa."


Ngữ điệu trầm thấp, từ trước đến giờ luôn kiệm lời nhưng giải thích lại vô cùng cặn kẽ tỉ mỉ, không hề có chút gì dài dòng.

Ở nơi xa, Nam Vân nhìn bộ dáng Hàn Tư cúi đầu nhẹ nhàng giải thích cho Nam Nhiễm, ánh mắt càng sắc bén hơn.

Trong mắt nàng ta, Hàn Tư làm như vậy tất cả đều vì Nam Nhiễm hùng hổ dọa người. 

Một người lạnh lùng kiêu ngạo như hắn làm sao lại bị bức tới dáng vẻ nghe lời thế này. Rốt cuộc Nam Nhiễm đã làm cái gì với hắn?

Cuối cùng Nam Vân vẫn híp mắt, để lại một câu: "Nam Nhiễm, ngươi chờ đó cho ta!" Sau đó xoay người đẩy đám đông đang vây quanh ra rồi đi mất.

Lúc này thanh âm của hệ thống bỗng vang lên: [đinh đinh, hệ thống nhắc nhỏ ký chủ, nam chính Trịnh Sam đang cách cô không xa, hơn nữa cô đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.]
Hệ thống lật quyển tiểu thuyết ra, càng đọc cốt truyện nó càng hoảng hốt.

Sao, sao mọi chuyện lại diễn ra không giống cốt truyện vậy?

Tuy Nam Vân là tỷ tỷ của Nam Nhiễm nhưng trong cuốn tiểu thuyết này hai người chưa gặp mặt nhau một lần. Hơn nữa hãn huyết bảo mã mà Nam Vân yêu nhất là bị nữ chính Triệu Thu Vân trộm mất, từ đó hai người bọn họ kết thù với nhau.

Lúc nữ chính Triệu Thu Vân ở trên phố đấu trí với một tiểu bá vương thì bị nam chính Trịnh Sam nhìn thấy, hơn nữa còn thành công khiến hắn chú ý. 

Còn đứa bé tên Nam Dạ kia, rõ ràng nó phải tung ta tung tăng đi theo sau lưng nữ chính Triệu Thu Vân mới đúng...