[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 726: Nam Thập Lục và dạ minh châu gặp nhau (7)




Sau đó cô buồn bực đấm vào giường.

Nam Nhiễm có hơi hối hận.

Tại sao cô lại thả cho hắn chạy chứ?

Nên tìm dây xích trói hắn lại mới đúng.

Dù thế nào cũng chỉ là một viên dạ minh châu mà thôi cứ cột hắn vào đầu giường, sau này muốn sờ thì cứ sờ, muốn chạm thì cức chạm, cũng không cần lo lắng hắn trốn thoát, như vậy thật tốt.

Nam Nhiễm càng nghĩ càng bực mình, cô nắm chặt tiểu hắc cầu ở trong tay, ngồi trên giường ném qua ném lại.

Lâu lâu nghĩ đến chuyện dạ minh châu chạy trốn hơn nữa còn có khả năng sẽ mãi mãi không trở về, Nam Nhiễm lại thấy bực mình hơn, vì thế cô càng dùng sức ném tiểu hắc cầu ra xa.

Lăn lộn như thế hơn hai canh giờ.

Đợi đến khi cảm xúc buồn bực trong lòng Nam Nhiễm tiêu tán bớt thì cả cung điện đã bị cô tàn phá không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu.


Khắp nơi đều là lỗ thủng, bàn ghế làm bằng cẩm thạch bạch ngọc cũng bị vỡ ra như bị chó gặm.

Nam Nhiễm nhìn tình hình trong phòng, có hơi sửng sốt.

Đây đều là do cô làm sao?

Sau khi trầm mặc vài giây, cô mới nói thầm một câu.

"Nhất định không phải ta làm."

Nói xong cô vỗ mông chạy mất.

Tiểu lam cầu sớm đã chạy về dưới gốc Hợp Hoan thụ trong tẩm điện của Tô Yên, chỉ chớp mắt, Nam Nhiễm đã xuất hiện ở đó.

Sắc trời đã về đêm, sao trời vạn dặm, khung cạnh đẹp đến cực điểm.

Nam Nhiễm đứng dưới gốc cây Hợp Hoan, vừa nhấc đầu đóa hoa Hợp Hoan đã rơi xuống má của cô làm cả người cô trở nên yêu kiều hơn.

Nam Nhiễm đang định đi tìm Tô Yên chơi.

Kết quả vừa mới bước được một bước, dưới lòng bàn chân đã dẫm phải thứ gì đó đang cử động qua lại.


Cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cái đuôi rắn màu hồng xen lẫn vài đốm đen lắc lư qua lại trên bãi cỏ.

Nhìn theo cái đuôi rắn sẽ phát hiện bên kia của gốc cây Hợp Hoan ẩn giấu một đứa bé thân người đuôi rắn.

Tiểu hài tử bụ bẫm, lớn lên giống hệt một đứa trẻ thường thấy trong tranh tết, trên đầu cột hai bím tóc nhỏ, nó đang rúc mình dưới gốc cây Hợp Hoan ra sức làm cái gì đó.

Nam Nhiễm nhíu mày.

Con rắn này tên Tiểu Hồng, nghe nói là sủng vật của Tô Yên.

Bất quá cô nhớ rõ thứ này đã hóa thành người trưởng thành rồi mà sao hôm nay lại co lại thành một đứa bé mười tuổi thế?

Nam Nhiễm nghĩ nghĩ, cô vốn dĩ cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên một tay cô nắm chặt lấy đuôi rắn của nó, bước chân chuyển hướng đi vòng ra trước mặt Tiểu Hồng.

Hai tay Nam Nhiễm ôm ngực, cả người dựa vào thân cây.


"Đang làm gì thế?"

Gương mặt Tiểu Hồng bụ bẫm, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

"Trồng trái cây." Thanh âm non nớt của nó vang lên, hai cái bím tóc nhỏ trên đầu theo giọng nói của nó đong đưa qua lại.

Vừa nói nó vừa ném một quả trái cây màu hồng phấn vào trong hố.

Tiểu Hồng vừa làm vừa nói thầm: "Gieo vào nhất định có thể kết rất nhiều quả."

Nam Nhiễm dường như đã nghe qua năng lực của Tiểu Hồng, tuy nó đánh nhau không giỏi, đầu óc phát triển cũng không được tốt nhưng trời sinh đã có vận khí tốt. Đi chỗ nào cũng có thể tìm được bảo bối, tùy tiện đào đất cũng có thể nhận được dị bảo ngàn năm.

Trái cây này...

Ánh mắt của Nam Nhiễm lưu chuyển qua lại giữa Tiểu Hồng và trái cây.

Cô khom lưng tới gần Tiểu Hồng.

Bất quá Tiểu Hồng vừa thấy Nam Nhiễm đến gần đã lập tức cảnh giác.
Nó hừ hừ hai tiếng sau đó nhịn không được ôm chặt trái cây vào trong ngực.

Nam Nhiễm liếm liếm môi.

"Há mồm, trong tay ta có đồ ăn ngon."

Tiểu Hồng do dự vài giây, thấy tay của cô giống như đang nắm thứ gì đó, nó lập tức mở miệng.

"A..."

[bộp] một tiếng, miệng của nó bị nhét vào một thứ gì đó đang động đậy.

Nhìn kỹ mới phát hiện trên thứ đó còn có hoa văn đốm đen đốm hồng đan xen, bất quá đây không phải đuôi của nó sao?

Nó lập tức phun cái đuôi của mình ra.

"Hừ! Ngươi..."

Lời còn chưa nói xong Tiểu Hồng đã trợn mắt.