Nhưng lúc ấy cô lại không để ý, chỉ cảm thấy dạ minh châu sẽ không dễ dàng tức giận, dù sao hắn cũng không giống cái tên Quân Vực đố phu(*) kia.
Nào ngờ, chơi quá trớn.
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi nhưng dạ minh châu lại ném cô lên giường rồi quay đầu bỏ đi.
Tô Yên nghe vậy, nhàn nhạt nói: "Hắn sẽ không muốn nhận được tin tức cô gặp nguy hiểm. Cho dù là cô muốn tự làm tổn thương bản thân, hắn cũng không cho phép."
Nam Nhiễm cái hiểu cái không. Cô dựa vào đầu giường, ngón tay cuộn tròn góc chăn lại.
"Vậy nếu cô làm ra chuyện thế này thì cô sẽ giải quyết thế nào?"
Giọng điệu Tô Yên vẫn bình đạm như cũ: "Tôi sẽ không."
"Nếu đâu?"
"Không có nếu."
Nam Nhiễm nghe Tô Yên nói một cách chắc chắn, vẻ mặt âm trầm.
Tại sao lại tức giận?
Đang nghĩ ngợi thì lại nghe Tô Yên nói: "Cô có thể đặt mình vào trường hợp ngược lại, nếu Hoắc Xu làm ra chuyện như vậy thì cô sẽ có phản ứng thế nào."
Tô Yên nghi ngờ: "Hả?"
"Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo hắn một chút."
Nói thật, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quân Vực, cô đã không thích hắn. Cái tên kia vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, thậm chí cô còn có ý định để Tô Yên đổi một người đàn ông khác.
Bất quá, trong mắt Tô Yên tên kia lại là một người đàn ông rất tốt.
Chậc.
Lúc ấy, Nam Nhiễm còn thở dài thườn thượt.
Nếu một quả cầu pha lê như Tô Yên có thể ở bên một quả cầu pha lê khác thì tốt biết mấy. Nhưng quanh đi quẩn lại Tô Yên lại chọn một tên đen như cục than, hơn nữa còn là cục than đen luôn mang đến cho người khác cảm giác có thể tùy thời tùy chỗ nuốt sống quả cầu pha lê như Tô Yên.
Một lát sau, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến vài tiếng động kỳ quái, rồi một tiếng cười lười biếng phát ra.
"Nam tiểu thư, có việc?"
Nam Nhiễm chống đầu, chậm chạp lên tiếng.
"Nếu có một ngày, Tô Yên biến mất một thời gian, anh gọi điện cho cô ấy cô ấy cũng không bắt máy. Sau đó, có một đám người tìm tới cửa muốn bắt cóc anh. Anh lại thừa cơ tự biên tự diễn để đám người đó bắt cóc mình rồi gửi video tống tiền đến công ty của Tô Yên. Cô ấy vừa nhận được tin đã vội vàng chạy tới nhưng cuối cùng lại phát hiện tất cả đều là anh cố ý lừa cô ấy, anh không hề xảy ra chuyện gì hết khiến cô ấy vô cùng tức giận. Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi nhưng dường như cô ấy vẫn còn giận anh. Hơn nữa sức khỏe cô ấy lại không tốt, anh không thể đánh cô ấy cũng không thể mắng cô ấy. Anh nói xem, nên làm thế nào để cô ấy hết giận bây giờ?"
"Lúc mới bị bắt cóc cô nên chuẩn bị tốt mọi chuyện. Cô phải để đám người đó trói cô lại, chủ động để bản thân chịu mấy vết thương ngoài da rồi chờ dạ minh châu tới cứu cô. Làm như vậy cô vừa có thể đạt được mục đích của mình, gặp được dạ minh châu vừa không để bất cứ ai nhìn ra kế hoạch của cô. Hơn nữa, có khi bởi vì cô bị bọn bắt cóc làm bị thương mà dạ minh châu sẽ càng đối xử tốt với cô hơn..."
Nói nói một hồi, đầu dây bên kia bỗng nhiên ngừng lại giống như bị cấm nói.
Miệng Quân Vực bị Tô Yên bịt kín lại.
Loáng thoáng có thể nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ của Tô Yên.
"Sao anh còn bày cho cô ấy mấy loại chuyện thế này? Chỉ cần giải thích cho cô ấy hiện tại nên làm gì là được rồi."
Nửa ngày sau mới nghe Quân Vực chua chát nói: "Không phải em toàn tâm toàn ý muốn tốt cho cô ấy sao? Dạy cô ấy mấy chiêu để cô ấy xử lý tên dạ minh châu kia, như thế em đỡ phải ngày ngày lo lắng, ngày ngày nhớ thương cô ấy."
...
(*) đố phu: xuất phát từ đố phụ, đố phụ ý chỉ những người phụ nữ hay ghen, luôn đố kị với người khác --> đố phu là chỉ người đàn ông hay ghen, hay đố kị.