Qua một lúc lâu, môi mỏng mới mở, nói: "Nam Nhiễm, em làm tốt lắm!" Nói xong liền ôm cô vào chiếc xe Bentley màu đen.
[Bang] một tiếng, cửa xe bị đóng mạnh lại.
Hoắc lão gia nhìn một màn này có hơi bất ngờ, ông nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Một người vệ sĩ nhanh chóng chạy tới, do dự nhìn lão gia tử một lúc mới mở miệng: "Cái kia, đúng là Nam Nhiễm tiểu thư gặp phải một đám người muốn đến trả thủ nhưng cô ấy đã đánh bại những người đó. Còn cái video kia, nghe nói là Nam Nhiễm tiểu thư cố ý phối hợp với những người đó quai lại. Lúc chúng tôi đến chỉ nhìn thấy Nam Nhiễm tiểu thư ngồi dưới đất, không nhìn thấy bất kì kẻ bắt cóc nào."
Vệ sĩ mới nói xong, sắc mặt lão gia tử đã xanh mét trông vô cùng khó coi. Ngay cả bàn tay đang nắm chặt quải trượng cũng run lên.
Nó còn chuyện gì mà không dám làm? Đến chuyện này cũng làm được?
Ngay lập tức, cảm nhận của lão gia tử về Nam Nhiễm đã từ âm một trăm điểm hạ xuống âm một ngàn điểm.
Không được ông nhất định phải đá cái con bé họa thủy này ra khỏi Hoắc Xu, phải tìm cho Hoắc Xu một người vợ vừa ôn nhu vừa hiền lành. Nghĩ tới đây, trong đầu lão gia tử lại hiện lên gương mặt của Hạ Băng. Khi về nhà ông phải đón Hạ Băng đến nhà cũ, một cô bé tốt như Hạ Băng, qua một thời gian dài chung sống, cháu trai của ông sẽ cảm nhận được con bé tốt thế nào.
Đặc biệt khi bên cạnh Hoắc Xu còn một người đối lập như Nam Nhiễm, kia khẳng định càng khiến Hạ Băng nổi bật hơn.
Một cô gái như Nam Nhiễm, tùy tiện chọn một cô gái để so cũng có thể vượt trội hơn Nam Nhiễm gấp nhiều lần.
Lại có thể nghĩ ra chuyện làm bộ bị bắt cóc tống tiền để lừa bạn trai?
Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng!
Lão gia tử nghĩ như vậy nhịn không được cầm quải trượng đập mạnh xuống sàn xe một cái để phát tiếc.
Còn Hoắc Xu ở bên kia, từ khi ôm Nam Nhiễm vào xe, anh im lặng không nói một câu.
Hai mắt hơi híp, tựa lưng vào ghế, quanh người tản ra hơi thở lạnh băng như sương tuyết, dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Nam Nhiễm ngồi bên cạnh Hoắc Xu, cô giơ một ngón tay ra ngoắc lấy quần áo của anh, muốn nhìn xem anh có tức giận không.
Kết quả mới vừa đụng vào đã bị anh giơ tay nắm ra, sau đó anh chỉnh lại quần áo của mình, hai con ngươi lạnh nhạt nhìn Nam Nhiễm, ánh mắt đó không mang theo chút cảm tình giống như không hề quen biết cô.
Không biết là đang chột dạ hay thế nào mà đại lão Nam Nhiễm lúc này không dám nói ra mấy câu như còn tức giận thì sẽ đánh ngất anh rồi khiêng anh về nhà.
Cô chỉ ôm Hoắc Xu, đôi môi hồng phấn cong lên.
"Dạ minh châu~" Giọng nói kia trầm bổng rõ ràng, lúc lên lúc xuống, hai tay ôm chặt lấy Hoắc Xu không buông, ánh mắt thì nhìn chằm chằm anh.
Hệ thống không cảm xúc.
Nó cảm thấy bản thân hình như nghe giọng điệu này ở đâu đó rồi.
Ở đâu nhỉ?
Đúng rồi!
Hình như cái người tên Quân Vực, bạn trai nhỏ kia của Tô Yên cũng dùng giọng điệu này mỗi lần nhìn thấy Tô Yên thì phải?
Gọi đến mức khiến Tô Yên không có biện pháp nào. Hèn gì lúc đó nó có cảm giác hai mắt ký chủ phát sáng giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng thần kỳ.
Cho nên ký chủ trực tiếp dùng nó để đối phó với dạ minh châu?
Chỉ là chiêu này của ký chủ hình như không có tác dụng gì với dạ minh châu.
Ánh mắt dạ minh châu nhìn ký chủ không hề thay đổi, vẫn là vẻ lạnh nhạt không chút cảm xúc.
Thậm chí dạ minh châu còn muốn giơ tay gỡ hai tay ký chủ ở trên người mình xuống.
Bất quá, trong quá trình giằng co, xe đi qua một cái hố, bởi vì xe xóc nảy nên thiếu chút nữa Nam Nhiễm đã bị ngã ra ghế, nhưng cuối cùng lại được Hoắc Xu ôm eo kéo lại, sau đó anh ôm chặt cô vào lòng.