[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 713: Đại tổng tài và Tiểu minh tinh (58)




Ông muốn xem thử là ai làm ra chuyện này, dám bắt cóc người của Hoắc gia bọn họ. Tuy ông coi thường con bé kia nhưng trước khi cháu nội của ông không thích con bé nữa thì nó vẫn là người của Hoắc gia. Dù sao thì kể từ lúc thế lực của Hoắc gia bắt đầu phát triển cho đến khi bành trướng như hiện tại, có rất ít người không biết sống chết dám đụng vào Hoắc gia bọn họ.

Nhân tiện ông cũng muốn tận mắt nhìn thấy con bé kia, xem coi trong giây phút nguy hiểm như vậy con bé sẽ đối phó thế nào.

Nghĩ như thế, lão gia tử chống quải trượng bước từng bước ra ngoài.

Quản gia đáp một tiếng cũng đi theo sau.

Con trai và con dâu của Hoắc lão gia đều qua đời vì tai nạn xe cổ. Ông ấy cũng chỉ còn một đứa cháu trai duy nhất là người thân. Vì thế trong mắt Hoắc lão gia, Hoắc Xu chính là tính mạng của ông. Ai cũng không thể làm thằng bé bị thương.


Đặc biệt từ khi sinh ra cơ thể Hoắc Xu đã không tốt, bẩm sinh đã có bệnh. Theo lời của bác sĩ thì thằng bé không thể xúc động quá mức nhưng từ khi Hoắc Xu quen con bé kia thì căn cứ vào những gì thám tử tư của ông điều tra được, ngày nào của thằng bé cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Ngồi trên xe thương vụ, lão gia tử xem hết lại sấp ảnh chụp kia một lần nữa, nhìn Nam Nhiễm trong ảnh hồi lâu, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

"Hừ!" Ông hừ mạnh một tiếng rồi ném ảnh chụp qua một bên.

Vừa nhìn là biết không phải người an phận.

Nếu Hoắc Xu thích diễn viên như vậy thì Hạ Băng cũng rất tốt, lớn lên vừa xinh đẹp lại vừa hiếu thuận, lâu lâu còn biết tới thăm ông nhưng vấn đề là trong mắt Hoắc Xu chưa từng có người ta. Cả trái tim đều hướng hết về con bé không an phận này.


Càng nghĩ lão gia tử càng tức giận, ông nhịn không được lại hừ mạnh một tiếng.

"Hừ!"

Quản gia ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, cuối cùng lại nhìn thấy lão gia tử buồn phiền như vậy, tức giận đến mức không thể kiềm chế.

Quản gia đi theo Hoắc lão gia mấy chục năm, có thể nói là rất hiểu tính tình của lão gia tử, vì thế ông ta thử mở miệng khuyên: "Gia chủ, hai mươi tuổi thiếu gia đã tiếp nhận công ty, vừa thông minh lại nỗ lức phát triển công ty lớn mạnh đến nước này, ngay cả ngài cũng thường xuyên tán thưởng cậu ấy. Như thế thì tất nhiên người thiếu gia coi trọng cũng sẽ không kém. Chúng ta không thể chỉ nhìn tin tức điều tra của thám tử để nhận xét cô bé được. Có lẽ có những chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ làm thiếu gia thấy được ưu điểm của Nam Nhiễm tiểu thư. Còn chúng ta chỉ là người ngoài nên mới không thể phát hiện."


Tính tình của Hoắc lão gia rất ương ngạnh, bình thường cũng hay nói chuyện với quản gia nên ông mới có thể nghe vào vài câu. Hiện tại nghe quản gia nói xong, lão gia tử cảm thấy cũng khá có lý. Xác thật không thể nhận xét một người từ những tin tức trên giấy được.

Vạn nhất khi chân chính gặp mặt, con bé ấy biểu hiện tốt hơn thì sao?

Có lẽ, trên người con bé có vài ưu điểm ông chưa phát hiện ra nhưng cháu nội của ông là Hoắc Xu lại nhìn thấy. Do đó mới si mê con bé đến mức này.

Nghĩ như thế, cơn tức trong lòng Hoắc lão gia dần dần tiêu tán. Đối với ông, không phải ông tin tưởng Nam Nhiễm mà là ông đang tin cháu nội của ông, tin ánh mắt nhìn người của thằng bé không kém.

Ôm tâm thái như vậy, lão gia tử ngồi xe đi đến địa điểm bọn bắt cóc đã giao hẹn. Kết quả mới vừa đến, cửa xe vừa mở ra đã thấy Hoắc Xu ôm một cô gái nhảy từ trên nóc xe bảo mẫu bị lật nghiêng xuống. Vẻ mặt anh khó coi, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, dáng vẻ người sống chớ đến gần. Còn cô gái trong lòng anh thì nhìn qua lại rất có tinh thần, không giống như đã bị thương. 
Chỉ nghe cô gái trong lòng Hoắc Xu hỏi một câu: "Anh tức giận?"

Hoắc Xu ngừng bước, cúi đầu nhìn Nam Nhiễm.