Nam Nhiễm nghe xong mặt không cảm xúc lắc đầu.
"Thật khó hiểu, không biết hắn tức giận cái gì, có thể để tôi dẫm là vinh hạnh của hắn."
Rất nhanh đã nghe đạo diễn hô lên.
"Tới, các tổ chuẩn bị."
Cảnh này vẫn là Nam Nhiễm và Hạ Băng đối diễn với nhau.
Một tiếng sau, đạo diễn la lớn.
"Cắt!" Nói xong, ông ta lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người trong sân.
Hạ Băng đứng ở đó có chút buồn bực dậm chân một cái, miệng thì lẩm bẩm: "Đúng là phiền phức!"
Nói thì nói như vậy nhưng vẫn cầm kịch bản đi ra ngoài học. Đây đã là lần thứ năm quay hỏng chỉ vì Hạ Băng không thuộc lời thoại.
Nam Nhiễm dựa người vào gốc cây, biếng nhác. Chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhạt mà tốn hơn cả tiếng, đóng phim thật mệt. Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe được có người thông báo.
Tiếng nói vừa dứt đã có người vội vội vàng vàng bưng một phần trà chiều tới trước mặt đạo diễn.
Đạo diễn bất đắc dĩ thở dài một hơi ngồi xuống ghế đạo diễn.
Sau đó ông mở miệng: "Nghỉ ngơi một chút rồi quay tiếp!"
Nam Nhiễm ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi thì lúc này cửa lớn lại truyền đến tiếng bàn tán sôi nổi, tiếp theo liền nhìn thấy Hoắc Xu bước vào.
Một thân tây trang đen, dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng góc cạnh, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc, hai con ngươi đen nhánh liếc mắt nhìn mọi người trong trường quay, toàn thân tản ra hơi thở lạnh băng, khí thế mạnh mẽ khiến người khác không thể không để ý.
Hoắc Xu mới đến, từ xa đạo diễn đã nhìn thấy, đầu tiên có hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại vội vàng đứng dậy đi qua.
Hoắc Xu nhàn nhạt nói: "Ngưỡng mộ đại danh đạo diễn Trương đã lâu."
Khác với vẻ mặt lạnh nhạt của mình, mỗi lần anh tiếp xúc hay hàn huyên với người khác đều rất tự nhiên. Dù sao anh cũng đã giữ chức chủ tịch này lâu như vậy rồi.
Hàn huyên hai câu, hai mắt anh lại quét quanh trường quay một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Nam Nhiễm đang nghỉ ngơi trong góc.
Đạo diễn Trương không tin vị chủ tịch ít khi lộ diện này lại chỉ đơn giản tới đây để thăm ban. Thấy lực chú ý của anh đều đặt hết lên góc kia, đạo diễn Trương cũng thử nhìn qua, lúc nhìn thấy Hạ Băng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hiểu rõ.
Sau đó, ông nói: "Trước để tổ đạo cụ chuẩn bị một chút, chúng ta quay bối cảnh trước."
Lúc này, Hoắc Xu đã đi về phía Nam Nhiễm.
"Hoắc Xu, sao anh lại đến đây?"
Cô ta hỏi xong liền nghe Hoắc Xu nhàn nhạt một tiếng.
"Ừ." Đáp lại xong anh đi ngang qua người cô ta, tiếp tục đi về vị trí trong cùng của trường quay.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Băng cứng ngắc.
Cô ta dường như có thể nhìn thấy tất cả diễn viên và nhân viên trong đoàn đang dùng ánh mắt trào phúng và châm biến để nhìn mình.
Hoắc Xu đi đến thấy Nam Nhiễm đang cầm một ly trà đưa lên miệng uống, ánh mắt chưa từng rời khỏi ly trà kia dù chỉ một giây. Anh duỗi tay giữ ly sứ trắng kia lại.
Tầm mắt Nam Nhiễm dừng lại trên ngón tay thon dài kia.
Cô biết Hoắc Xu tới, bất quá khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh lúc hàn huyên với đạo diễn cô còn tưởng anh tới đây vì có việc phải làm.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
Hoắc Xu thấy thái độ của Nam Nhiễm khi anh đến rất lạnh nhạt giống như không có gì gọi là vui vẻ. Trước đây mỗi lần Nam Nhiễm nhìn thấy anh đều sẽ lập tức chủ động lại gần.