Đợi đến khi đọc xong tất cả lời thoại, cô liền ném quyển kịch bản sang một bên, không thèm quan tâm tới nó nữa. Lúc này, nhân viên tổ phục trang cắm một cây trâm gỗ lên đầu Nam Nhiễm, nhìn cô trang điểm mộc mạc, nhịn không được gật gật đầu.
Diện mạo của Nam Nhiễm thiên về minh diễm. Cho dù đang mặc quần áo đơn giản nhưng vẫn không thể che dấu vẻ đẹp minh diễm động lòng người của cô, ngược lại càng làm nổi bật lên gương mặt của cô hơn. Bất quá hình tượng này lại vô cùng phù hợp với kịch bản.
Trời sinh Đậu Y Phòng đã là mỹ nhân, chính vì thế nàng mới được Lữ hậu chọn làm gián điệp đưa đến cạnh đại vương Lưu Hằng.
Tô Yên thấy Nam Nhiễm đã trang điểm xong, cô hơi gật đầu: "Đi thôi, đi gặp đạo diễn."
Nam Nhiễm vừa trang điểm xong thì những người khác cũng đã hoàn thành không khác biệt lắm. Trong bộ phim này, Hạ Băng đóng vai Lữ Trĩ, quần áo và trang sức đều thuộc loại quý giá nhất, bên trên còn có thêu hình phượng hoàng, cô ta lười nhác dựa người vào một bên ghế, nhờ có quần áo phụ trợ mà cô ta mang đến cho người khác cảm giác không giận mà uy, có lực chấn nhϊếp vô hình.
Sau khi tạo hình xong, đạo diễn nhìn hình tượng của hai người, nhịn không được tán thưởng.
"Tốt, chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta tiến hành quay phim."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều học lời thoại, cẩn thận khi nhớ.
Cho dù là Hạ Băng cũng phải cúi đầu học lời thoại.
Cảnh đầu tiên của bọn họ chính là lần đầu tiên Nam Nhiễm và Hạ Băng gặp nhau trong cung.
Lời thoại rất nhiều, đặc biệt là Nam Nhiễm diễn Đậu Y Phòng, tất cả lời thoại đều là đoạn lớn, đoạn lớn.
Bản thân lần đầu tiên đóng phim phải lưu lại cho đạo diễn ấn tượng tốt nhưng Nam Nhiễm lại ngồi trên ghế gấp, ngủ mất... Cũng vì thế mọi người ở xung quanh đều nhìn Nam Nhiễm chăm chú.
Cho đến khi cửa trường quay truyền đến tiếng nói: "Tập đoàn Tài chính Hoắc Thị đưa bánh quế hoa và trà sữa tới cho mọi người." Dứt lời, liền thấy có vài người trợ lý mang đồ vào trường quay.
Cho dù là ở đoàn phim một thời gian dài, cũng gặp qua không ít minh tinh mời đồ ăn nhưng khi thấy Hoắc thị tự mình đưa đồ ăn tới, bọn họ vẫn có chút kinh ngạc.
Trà sữa không phải loại dùng bao nilon đóng gói, mà là cái loại được đựng trong một bình sứ màu vàng, vô cùng tinh tế, còn bánh quế hoa kia cũng được đựng trong một cái hộp gỗ khắc hoa màu đen. Dù đặt ở trong bối cảnh cung điện cổ đại thì bọn họ cũng cảm thấy không có gì là không thích hợp. Thậm chí có không ít người cảm thán.
"Tập đoàn tài chính Hoắc thị quả không hổ danh tài đại khí thô(*)."
"Cảm giác ngay cả bao bì bên ngoài cũng rất có giá trị."
"Tại sao tôi chỉ ăn bánh quế hoa và uống trà sữa lại có cảm giác như đang ở trong gia đình quý tộc vậy?"
Thậm chí có người còn bắt đầu hâm mộ.
"Làm nghệ sĩ dưới trướng Hoắc thị có phải quá hạnh phúc không?"
Lúc nói chuyện, không ít ánh mắt sôi nổi tập trung về phía Hạ Băng.
Hạ Băng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, cắn một miếng điểm tâm.
"Điểm tâm này không tệ."
Mọi người đều biết Hạ Băng chính là nghệ sĩ dưới danh nghĩa Tập đoàn Tài chính Hoắc thị. Trong đoàn phim của bọn họ cũng chỉ có Hạ Băng có quan hệ với Hoắc thị. Hơn nữa bọn họ còn nghe đồn Hạ Băng và Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Hoắc thị sắp đính hôn.
Mọi người đều hâm mộ nhìn Hạ Băng.
Tuy người ta cũng là diễn viên nhưng ai bảo người ta đầu thai tốt còn lớn lên xinh đẹp?
Xem bộ dáng này của Tập đoàn Tài chính Hoắc thị đúng là đã coi người ta trở thành phu nhân tương lại mà phục vụ.