Nam Nhiễm bỗng nhiên hỏi một câu: "Sao cô lại kiên quyết chọn người đàn ông kia, không thể đổi người khác?"
Tô Yên nhìn Nam Nhiễm, rất lâu sau mới lắc đầu: "Đổi không được."
Chậc.
Nam Nhiễm dựa người vào sô pha, không nói chuyện nữa, dáng vẻ mơ màng như sắp ngủ, một lần nằm kéo dài hết nguyên cả buổi sáng.
Tô Yên đặt quyển sách trong tay xuống, nghi hoặc mở miệng: "Cô không đi tìm dạ minh châu?"
Nam Nhiễm dựa lưng vào sô pha.
"Anh ấy đến công ty."
Sáng sớm hôn nay lúc cô tỉnh lại, hắn đã đi rồi.
Nam Nhiễm trở mình trên sô pha, sau đó lại nghe Tô Yên nói: "Bảy ngày nữa cô sẽ vào đoàn, là một bộ phim chính kịch về lịch sử."
Nam Nhiễm rũ mắt.
"Ừ."
Lúc trả lời, vẻ mặt hờ hững không để ý. Nói nói một hồi cô bỗng nhiên nhớ tới người bạn trai kia của Tô Yên tên Quân Vực. Mí mắt cô rũ xuống, Nam Nhiễm ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Tô Yên.
Động tác đọc sách của Tô Yên dừng lại, rẹt một tiếng, cô không cẩn thận xé xuống nửa trang sách. Tô Yên ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Tô Yên mới nhàn nhạt lên tiếng: "Nhớ ra rồi?"
Nam Nhiễm nhíu mày.
"Cô không phải người của thế giới này."
Tô Yên khép quyển sách trong tay lại.
"Xem như là thế."
"Cô là ai?"
Tô Yên đáp: "Tô Yên."
"Người của Minh giới?"
"Đến từ Cửu Trọng Thiên."
Nam Nhiễm hờ hững nói: "Cô đừng nói với tôi là quan hệ giữa hai ta rất tốt, chỉ là tôi mất trí nhớ nên quên mất."
Tô Yên đan hai tay lại với nhau.
"Gần như thế."
Nam Nhiễm ngước mắt nhìn Tô Yên, dáng vẻ biếng nhác.
"À."
Sau một tiếng này, cả hai người đều im lặng rất lâu.
Một tia nắng xuyên qua khe cửa tiến vào phong khách, Tô Yên ngồi ngay ngắn mở miệng trước: "Cô có bao nhiêu ký ức về Cửu Trọng Thiên?"
"Tôi còn từng ở Cửu Trọng Thiên?"
Tô Yên gật đầu.
"Cô ở chỗ tôi chôn không ít dạ minh châu."
Nghe lời này, Nam Nhiễm trầm mặc.
Vì sao cô lại không có ký ức về việc mình đã chôn dạ minh châu vậy?
Bản thân cô lại ra khỏi địa lao rồi lên Cửu Trọng Thiên?
Nam Nhiễm suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra được chuyện gì. Cuối cùng, cô đành dựa người vào sô pha, nhắm hai mắt lười biếng hỏi: "Tại sao tôi lại đến tiểu thế giới rèn luyện?"
Tô Yên nhàn nhạt trả lời: "Lúc đó cô sắp chết vì sức lực suy kiệt, để cô có thể sống tiếp chỉ còn cách đưa thần thức của cô vào tiểu thế giới."
Nam Nhiễm nghe lời này, mí mắt giật giật: "Cô biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra với tôi?"
Tô Yên nghĩ nghĩ: "Một phần."
"Không định nói cho tôi biết?"
Tô Yên do dự chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tôi nói ra thì cô sẽ không tin. Chỉ có thể để cô tự mình nhớ lại."
Nam Nhiễm không hề vì Tô Yên đến từ Cửu Trọng Thiên mà nảy sinh cảnh giác với cô.
Ong ong ong, mặt đất truyền đến tiếng động nhỏ.
Chỉ thấy tiểu hắc cầu vốn nằm im bất động trên đất như cục đá đột nhiên chấn động.
Kể từ vị diện trước, sau khi nó ăn ngụm khói đen tản ra từ cái người tên Quân Tà kia thì nó liền nằm im một chỗ. Cho dù Nam Nhiễm có gọi nó thì nó cũng không có phản ứng.
Còn đang nghi ngờ bỗng nhiên cô nhìn thấy một tiểu lam cầu vèo một cái thoát ra khỏi người Tô Yên. Viên tiểu lam cầu kia chạy thẳng về phía Đậu Phộng, cả hai viên cầu nhanh chóng dán sát lại chung một chỗ.