[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 681: Đại tổng tài và Tiểu minh tinh (26)




Vũ Minh đứng đối diện cầm ô che mưa, anh ta mặc đồ ở nhà xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.

Các cảnh phía trước đều diễn rất đạt nhưng khi đến đoạn cuối cùng lại xảy ra chút vấn đề. Dựa theo cốt truyện thì Nam Nhiễm sẽ kéo quần áo của Vũ Minh, ý là muốn giữ anh ta lại. Sau đó, Vũ Minh phải thở dài, rồi nắm lấy tay Nam Nhiễm, nói ra lời thoại trong kịch bản.

Kết quả, thời điểm quay phim, Nam Nhiễm vừa mới giữ lấy quần áo của anh ta thì đã bị anh ta đẩy ra. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cặp mắt chán ghét của Vũ Minh, anh ta nhìn Nam Nhiễm như nhìn một thứ rác rưởi.

Nam Nhiễm nhíu mày, không nói gì.

Chỉ nghe đạo diễn kêu lớn: "Cắt!" Ngay sau đó đạo diễn lại hô lên: "Làm lại lần nữa."

Hiển nhiên đạo diễn không hài lòng với biểu hiện của hai người họ trong cảnh này.


Lại một lần nữa, Nam Nhiễm vẫn phải chịu đựng ánh mắt ghê tởm của Vũ Minh còn bị anh ta ném tay ra. Bất quá, lần này khi Vũ Minh đang định ném tay Nam Nhiễm ra thì lại đột nhiên bị cô nắm lấy mấy đầu ngón tay.

Nam Nhiễm câu môi, đột nhiên tăng lực tay lên, dứt khoát bẻ gãy từng đầu ngón tay của Vũ Minh. Tiếng mưa dù có lớn nhưng vẫn có thể nghe thấy từng âm thanh rắc rắc vang lên.

Ngay lập tức, sắc mặt Vũ Minh trắng bệch.

"A!" Một giây sau, anh ta đã quỳ sụp xuống đất.

Chỉ là động tác của Nam Nhiễm quá nhanh, hơn nữa dù là người nào cũng sẽ nghĩ một cô gái gầy yếu như Nam Nhiễm làm sao có thể bẻ gãy ngón tay của Vũ Minh được?

Tất cả đều chỉ cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn.

Đạo diễn vội vàng ném tai nghe xuống chạy tới xem thử.

Tô Yên đứng ở phía xa, lẳng lặng nhìn một màn này.


Sau đó cô xoay người, đi thẳng về chỗ biên kịch đang ngồi.

Ngón tay của Vũ Minh bị gãy nên được đưa tới bệnh viện băng bó.

Trước khi đi, hai mắt Vũ Minh đỏ bừng hung tợn trừng mắt nhìn Nam Nhiễm, cuối cùng nhịn không được nói: "Cô cố ý."

Nam Nhiễm cúi đầu nhìn móng tay của mình, tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến cô.

Vũ Minh nhập viện nhưng những cảnh còn lại vẫn phải tiếp tục quay.

Bất quá, sau một trận hỗn loạn, đạo diễn quyết định quay cảnh của nữ chính và nữ hai trước.

Cũng trong chính đêm mưa to đó, nữ hai gặp nữ chính.

Nam Nhiễm cúi đầu, khom lưng.

"Chúc hai người hạnh phúc." Tiếng nói vừa dứt, hai mắt Diệp Tử Thiến đỏ bừng, cô ta đột nhiên nói: "Tiện nhân!"

Dứt lời, đạo diễn liền xoa mày.

"Cắt!"

Đạo diễn xoa mặt của mình.

Hai vị diễn viên chính hôm nay rốt cuộc muốn làm gì?


Không muốn quay nữa?

Liên tiếp xảy ra lỗi thì thôi đi, còn tự nhiên thêm lời thoại và động tác vào là thế nào?

Diệp Tử Thiến hét lên xong giống như bị giật mình tỉnh lại, cô ta vội vàng khom lưng với đạo diện, hai hốc mắt ngập nước.

"Xin lỗi đạo diễn, thực xin lỗi, tôi, tôi chỉ là nhớ tới một vài chuyện không tốt. Thật sự xin lỗi."

Đạo diễn xua xua tay.

"Được rồi, chuẩn bị một chút, quay lại từ đầu."

Vừa mới nói xong, Tô Yên từ xa đi tới, trên tay còn cầm hai tờ giấy, cô nhàn nhạt mở miệng: "Từ từ."

Mọi người đang chuẩn bị đều ngừng lại. Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy Tô Yên trao đổi chuyện gì đó với đạo diễn. Cuối cùng lại nghe đạo diễn thông báo: "Nội dung hai tập cuối sửa lại, quay thế này." Dứt lời, rất nhanh đã thấy Phó đạo diễn đem nội dung mới được chỉnh sửa tới.
Tất cả đều dừng lại nghỉ ngơi.

Diệp Tử Thiến cầm hai trang kịch bản mới trong tay, hai mắt đỏ bừng.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Phó đạo diễn, không thể tin được: "Tại sao lại sửa như vậy? Như thế không phải tôi sẽ biến thành vai ác sao?"

Phó đạo diễn có chút bất đắc dĩ: "Đạo diễn đã đồng ý rồi."