Cả người cô sớm đã ướt đẫm nhưng vẻ mặt lại càng lúc càng vui vẻ.
Vũ Minh thấy cô tiếp tục nghịch nước mưa, trong mắt hiện lên vẻ không tán đồng, anh ta cất bước đi tới trước mặt cô, lại một lần nữa che ô cho cô, mở miệng khuyên nhủ: "Trời lạnh thế này, nếu còn tiếp tục ở đây sẽ bị cảm."
Nam Nhiễm thuận miệng đáp: "Ừ." Vừa nói cô vừa dịch người ra khỏi ô của anh ta.
Kết quả cô vừa bước một bước, cái người tên Vũ Minh này đã tự động lại gần cô thêm một bước.
Nam Nhiễm nhíu mày, hai con ngươi đen như mực liếc anh ta một cái.
"Chuyện gì?"
Vũ Minh bị cô hỏi đến ngây người, tay nắm chặt quần áo, miệng khô không khốc nói một câu: "Muốn che mưa chắn gió cho em."
Nam Nhiễm liếm liếm môi, không nói chuyện, lại một lần nữa dịch người ra khỏi phạm vi ô có thể che.
Vừa mới nói xong, Nam Nhiễm đã ném tay anh ta ra, sau đó bàn tay cô đặt lên ngực anh ta, cô hơi dùng sức, đẩy người kia lùi về sau một bước, thành công để cây dù kia ra khỏi đầu cô. Sau đó, chỉ thấy ý cười trên mặt càng lúc càng đậm hơn.
"Thật không biết anh lấy tự tin ở đâu ra mà dám chạy tới trước mặt tôi dạy dỗ tôi."
Cô mới dứt lời, cả người Vũ Minh đều căng cứng.
Hoắc Xu đứng ở xa nên không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy hai người kia giống như một đôi nam sinh nữ sinh đang ở tuổi dậy thì. Đặc biệt là hiện tại Nam Nhiễm còn đang mặc một bộ đồng phục khi quay phim.
Bọn họ cứ lôi lôi kéo kéo, cô trốn tôi đuổi, giống như một bộ phim thần tượng thanh xuân.
Hoắc Xu cầm chặt cây dù trong tay, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không có bất luận cảm xúc thừa thãi nào. Nếu muốn nói là có cái gì thay đổi thì chỉ sợ là hơi thở trên người càng lạnh hơn lúc trước.
Hai người đứng trước cửa bệnh viện, Vũ Minh nhịn không được giải thích: "Tiểu Nhiễm, em hiểu ý anh mà, anh không có ý định quản em, chỉ là đang quan tâm em thôi."
Trong khi nói chuyện, anh ta lại lần nữa lấy hết cam đảm duỗi tay muốn nắm tay Nam Nhiễm.
Bất quá, cô gái mới ban nãy còn đang đứng đối diện anh ta câu môi cười khẽ hiện tại lại bị một người đàn ông ôm vào lòng, ôm tới đứng dưới dù của người đàn ông đó.
Vũ Minh sửng sốt.
Bất ngờ hơn chính là anh ta nhìn thấy Nam Nhiễm không những không đẩy cái người đàn ông lạnh nhạt cường thế kia ra, ngược lại còn duỗi tay ôm lấy người đàn ông, thậm chí còn trước mặt anh ta cọ cọ vài cái lên ngực người đàn ông kia, nhìn qua trông hai người họ rất thân mật.
Anh ta nắm chặt dù, đứng dưới màn mưa, cảm thấy sự xuất hiện của bản thân có hơi dư thừa.
Hoắc Xu ôm eo Nam Nhiễm không buông, anh cúi đầu nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt dò hỏi: "Bạn của em?"
Nam Nhiễm nghĩ muốn đẩy tay Hoắc Xu ra, cô đáp: "Không phải."
Lời Nam Nhiễm nói càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Vũ Minh hơn, khiến vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi. Thậm chí còn cảm thấy Nam Nhiễm đang vũ nhục anh ta.
Gần một tháng nay anh ta luôn đối xử với cô rất tốt, những thứ đó trong khoảnh khắc này lại trông vô cùng buồn cười.
Hoắc Xu thấy thái độ không để tâm của cô, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dần dần hòa hoãn.
Anh thấp giọng ho nhẹ một tiếng.
Động tác giãy giụa của Nam Nhiễm dừng lại, cô nhìn anh một cái.
Cô biết dạ minh châu yếu ớt, lại nhìn bản thân cả người ướt đẫm, còn anh thì vẫn đang mặc áo sơ mi trắng của bệnh nhân, lúc dạ minh châu ôm cô vào lòng, cô có cảm giác vẻ mặt hắn còn trắng hơn cả ô.