[Má ơi! Cái này xác thực không phải đang đóng phim đúng không?]
[Tay không leo lên lầu 3? Không thể nào? Ngay cả đàn ông cũng không có lực cánh tay như vậy!]
[Giải tán đi, nhất định là giả!]
[Trời ơi! Nếu không thấy mặt, tui cũng không tin người trong hình là Nam Nhiễm.]
[Ha ha, trách không được có thể nhẹ nhàng đẩy Dương Tử Thiến ra xa như vậy, cô gái Nam Nhiễm này đúng là lợi hại.]
[Trời ơi! Tại sao tui lại cảm thấy rất soái nhỉ?]
Bình luận trên mạng khen chê có đủ.
Dù hình ảnh kia có chụp Nam Nhiễm rõ nét đến cỡ nào thì đại đa số người đều không tin đó là Nam Nhiễm. Nói đúng hơn thì bọn họ cảm thấy cho dù là thật thì nhất định là đang đóng phim, không thể nào có chuyện như thế diễn ra ở hiện thực.
Vì thế khi mọi người thảo luận vấn đề này hoặc là tư duy có xu hướng nghĩ theo lối kì lạ hoặc là tự động bộ não.
Nam Nhiễm vừa gặm đùi gà vừa ngẩng đầu nhìn anh.
"Không có." Hiện tại cô rất hài lòng với người đại diện của mình, cô thật sự rất thích Tô Yên. Đang nói chuyện cô đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trời đổ mưa phùn từ bao giờ.
Hai mắt Nam Nhiễm xẹt qua tia sáng.
Cô đi đến cạnh cửa sổ, cẩn thận nhìn màn mưa bên ngoài. Sau đó vươn tay hứng lấy nước mưa, từng giọt mưa tí tách đánh vào mu bàn tay của cô.
Hoắc Xu nhìn động tác này của Nam Nhiễm bỗng nhớ tới ngày hai người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt. Lúc ấy, cô cũng đứng trong màn mưa nghịch nước mưa, hai mắt như phát sáng, rõ ràng cả người đã ướt đẫm nhưng dường như càng chơi lại càng vui vẻ.
Hoắc Xu cầm một chiếc ô màu đen đứng dưới màn mưa phùn, Nam Nhiễm đứng bên ngoài dù, ngẩng đầu, hai con mắt đen như mực nhìn từng giọt nước mưa rơi xuống.
Trợ lý và vệ sĩ của Hoắc Xu đứng sau lưng bọn họ nhìn cảnh này đến kinh hồn táng đảm.
Hoắc tiên sinh đang muốn làm gì vậy?
Hôm nay trời trở lạnh, cơ thể của ngài ấy thật sự không thích hợp đứng đợi dưới thời tiết như thế.
Dù sao ngài ấy phải nằm viện dài ngày như hiện tại cũng vì trước đó đứng trong mưa hồi lâu dẫn tới phát sốt phải nhập viện.
Nam Nhiễm một đường bước trong màn mưa đi về phía trước.
Thời điểm cô sắp ra khỏi cửa Bệnh viện An Tâm, bỗng nhiên có một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước mặt Nam Nhiễm. Hai người vệ sĩ bước xuống, theo sau là trợ lý cùng người đại diện, sau đó nữa có một nam sinh cao khoảng mét tám mặc một bộ đồng phục bước xuống xe.
Lúc nam sinh kia nhìn thấy Nam Nhiễm, hai mắt hiện lên tia vui vẻ nhưng khi nhìn thấy Nam Nhiễm đang đứng dưới mưa, hai mày nam sinh cau lại. Nam sinh nhận lấy dù từ tay trợ lý rồi đi về phía Nam Nhiễm.
Một cây dù trong suốt che trên đầu Nam Nhiễm.
Nam sinh mang theo chút dung túng nói: "Sao mỗi lần gặp em, em đều khiến anh ngoài dự đoán thế?" Giọng điệu kia khiến người ta cảm nhận được có bao nhiêu sự sủng nịch nuông chiều trong đó.
Nam Nhiễm nhíu mày một lát, chân lùi về sau hai bước, tránh ra khỏi phạm vi che dù của người đối diện. Hai con ngươi đen như mực của cô đảo quanh người thiếu niên một vòng.
Thứ này chính là người diễn nam chính trong bộ phim cô đang quay, gọi là...
Đang suy nghĩ thì hệ thống nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, là Vũ Minh.]
Nam Nhiễm không chút để ý đáp: "Ừ." Sau đó dời lực chú ý ra khỏi người anh ta, tiếp tục ngẩng đầu nhìn màn mưa phùn mênh mông trong không trung.