Là bánh quế hoa, một loại điểm tâm hình chữ nhật vừa mềm vừa trắng.
Nam Nhiễm duỗi tay cầm lấy một cái, sau đó đưa lên miệng cắn một miếng.
Điểm tâm vừa trắng vừa mềm, vừa vào miệng đã tan ngay. Hương hoa quế tràn ngập cả khoang miệng, sau khi ăn xong còn để lại hậu ngọt vô cùng tinh tế.
Nam Nhiễm nhanh chóng nhét hết tất cả điểm tâm trên bàn vào trong miệng.
Vì để gặp được dạ minh châu, cô đã chờ ở dưới bệnh viện rất lâu, hơn nữa còn phải tránh né bảo an. Dẫn tới cả buổi chiều cô vẫn chưa có hạt cơm nào trong bụng, phải nhịn đói cho tới hiện tại.
Hoắc Xu nằm trên giường bệnh thấy vậy giơ tay tháo tất cả mọi thứ trên người xuống, ngay cả điện tâm đồ trên ngực cũng bị anh tháo ra.
Tích tích tích - máy đo nhịp tim trở về bình thường.
Nam Nhiễm duỗi tay bưng điểm tâm trên bàn đi về phía giường bệnh. Cô đặt điểm tâm xuống tủ đầu giường, sau đó lại đặt tay lên cổ tay của anh.
Nam Nhiễm nghe xong lại nhìn Hoắc Xu.
"Tại sao anh phải nằm viện?"
Hoắc Xu ho khan một tiếng, giọng nói rất nhẹ: "Phát sốt."
Nam Nhiễm gật đầu, tiếp theo cô giơ tay chỉ về chén thuốc được đặt trên bàn.
"Anh phải uống cái này?"
Hoắc Xu nhìn chén thuốc trên bàn, mí mắt hơi nâng lên, còn chưa nói gì thì Nam Nhiễm đã bưng chén thuốc qua.
"Ban nãy bác sĩ có nói sau này anh phải uống nó mỗi ngày."
Nói đến cũng lạ, bình thường Nam Nhiễm không hề để tâm những lời người khác nói nhưng hôm nay khi trốn ở dưới gầm giường, cô lại nhớ kỹ những gì bác sĩ chủ trì dặn dò.
Mùi thảo dược nồng đậm phát ra từ miệng anh.
Nam Nhiễm ngửi ngửi một lát, sau đó dựa lại gần.
"Hình như khá khó uống." Cô nói thầm một tiếng, sau đó bỗng nhiên há miệng mút lấy môi của Hoắc Xu.
Ngay lập tức, cả người Hoắc Xu cứng đờ, mùi hoa quế nhàn nhạt quanh quẩn ở cánh mũi anh. Chỉ thấy cô gái trước mặt không chỉ dựa sát vào người anh mà còn đang lôi kéo quần áo của anh, dáng vẻ giống như một con vật nhỏ lông xù cọ qua cọ lại.
Hệ thống cũng khϊếp sợ trước hành vi lớn mật của ký chủ nhà mình.
Ký chủ không sợ người ta tố cáo cô quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ sao?
Nam Nhiễm bĩu môi, cả khoang miệng toàn lạ vị cay nồng của thảo dược, đúng là rất khó uống. Cô giơ tay lên, nhịn không được sờ cánh tay của Hoắc Xu vài lần. Cái xúc cảm lành lạnh này làm cho cô có cảm giác như hương vị cay nồng trong miệng đã giảm đi đôi chút.
Cô nhìn trái một cái rồi lại nhìn phải một cái, đột nhiên cảm thấy hình như đây là dạ minh châu ngoan nhất trong tất cả các vị diện cô từng đi qua.
Anh không hề có gì gọi là bài xích cô, thậm chí còn tùy ý để cô sờ tới sờ lui.
Hai mắt Nam Nhiễm như phát sáng.
Quả nhiên, dạ minh châu ngoan ngoãn là tuyệt nhất.
Thế nên ban đầu vốn chỉ muốn đến xem tình hình của hắn thế nào nhưng càng nhìn dạ minh châu cô càng có cảm giác như hắn đang mời cô ở lại.
Hệ thống trầm mặc.
Ký chủ xác định là bản thân không tự mình tưởng tượng chứ?
Ngay khi Nam Nhiễm đang bối rối đắn đo thì bỗng cánh tay đang sờ loạn người dạ minh châu của Nam Nhiễm bị người khác giữ lại. Hai con ngươi lạnh nhạt của Hoắc Xu liếc nhìn gương mặt của cô, giọng điệu không chút cảm xúc: "Khuya rồi, em cần về nhà."
Chỉ thấy kim đồng hồ trên tường đã điểm 12 giờ.