Đối với động tác bất ngờ này của Nam Nhiễm, Hoắc Xu có hơi bất ngờ, chớp mắt một cái. Sau đó lên tiếng nói: "Ừ."
Nam Nhiễm lại hỏi: "Sẽ tốt lên?"
Hoắc Xu lại đáp một câu: "Sẽ."
Nam Nhiễm thấy anh khẳng định chắc chắn với mình liền lấy một cái vòng tay ở trong túi ra.
Vòng tay được xâu từ rất nhiều dạ minh châu.
Cô vừa duỗi tay đưa nó cho Hoắc Xu, vừa mở miệng nói: "Những viên dạ minh châu đó đều là em dùng rất nhiều thời gian mới có được." Ban đầu Nam Nhiễm cũng không có ý định tặng quà cho dạ minh châu. Dù sao hiện tại cô cũng rất nghèo, không có tiền tặng quà nhưng ban ngày lúc nhìn từng hàng từng hàng lễ vật chất qua như sắp chạm đến nóc nhà, cô lại cảm thấy bản thân cũng nên tặng cho anh cái gì đó.
Vì thế cái vòng làm bằng dạ minh châu này lập tức phát huy công dụng.
Dù gì Hoắc Xu đại nhân cũng không nhớ được đời trước ký chủ từng tặng cái này cho hắn.
Hoắc Xu đặt máy tính qua một bên, nhận lấy cái vòng tay Nam Nhiễm đưa rồi đeo vào cổ tay.
Từ trước đến nay anh chưa từng đeo trang sức, cũng không biết tại sao bản thân lại nhận vòng tay của một cô gái mới gặp qua chưa tới hai lần, ban đêm còn trèo cửa sổ đột nhập vào phòng bệnh. Hơn nữa nhìn qua cái vòng tay này còn hơi nữ tính mà cô gái này cũng vô cùng chủ động với anh.
Hoắc Xu rũ mắt, thời điểm đang ngẩn người suy nghĩ thì bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay của anh.
Nam Nhiễm khom lưng tới gần Hoắc Xu, trùng hợp Hoắc Xu cũng quay đầu nhìn Nam Nhiễm, vì thế cằm của Nam Nhiễm vừa vặn đụng phải trán của anh, nháy mắt khoảng cách giữa hai người đã kéo sát lại gần nhau.
Nam Nhiễm sửng sốt một chút, nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân. Cô đương nhiên biết bản thân là trèo cửa sổ vào nên nhanh chóng chui xuống gầm giường.
Hoắc Xu ngây người, sau đó môi mỏng khẽ cong nở nụ cười cực nhẹ.
Anh dựa vào đầu giường nhìn bác sĩ và hộ lý bước vào, vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc.
Ước chừng khoảng mười phút sau, sau khi kiểm tra cả người anh một lượt, xác nhận anh không có việc gì, bác sĩ chủ trị mới mở miệng: "Hoắc tiên sinh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Nhịp tim của cậu đập rất nhanh."
Hoắc Xu lãnh đạm nói: "Không có việc gì, chỉ hơi mệt chút thôi."
Bác sĩ chủ trị vừa gật đầu, vừa dọn dẹp dụng cụ y tế.
"Hoắc tiên sinh, cậu cần phải uống thuốc đúng giờ, cho dù mấy ngày nữa cậu có thể xuất viện nhưng tốt nhất cậu vẫn nên dựa theo thời bác sĩ dặn dò, uống thuốc một thời gian."
Bởi vì từ khi sinh ra sức khỏe của Hoắc Xu đã rất yếu, chỉ có thể từ từ điều dưỡng cơ thể, cho nên theo đạo lý mà nói thì anh cần phải liên tục uống thuốc bắc mới được. Nhưng là bác sĩ chủ trị của Hoắc Xu nhiều năm, biết ngày nào anh cũng rất bận, căn bản anh không hề để tâm đến mấy chuyện như uống thuốc đúng giờ. Cho nên mới cố ý nhắc nhở, phải kiên trì dùng thuốc một thời gian.
Vừa nói xong, đã thấy Hoắc Xu gật gật đầu.
Bác sĩ chủ trị dặn dò xong mới yên tâm đi ra ngoài.
Nháy mắt, cả phòng lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Hoắc Xu nhàn nhạt nói: "Người đi rồi."
Đến lúc này Nam Nhiễm mới bò ra khỏi gầm giường. Bất quá, cô cũng không quay đầu nhìn Hoắc Xu mà sau khi bò ra liền đi thẳng tới bàn trà ở cách đó không xa.
Trên bàn trà có một đĩa điểm tâm. Điểm tâm được làm rất tinh xảo, bởi vì khẩu vị của Hoắc Xu thiên về thanh đạm nên độ ngọt của mấy cái điểm tâm này cũng được điều chỉnh sao cho vừa phải.