Những chuyện này, chỉ cần là người sinh ra ở một trong ba giới đều có thể thuộc lòng bởi vì bọn họ đã được nghe người khác nói rất nhiều lần, khi còn nhỏ tuy rằng luôn bị nhốt trong viện nhưng Nam Nhiễm cũng từng trốn ra ngoài chơi nên cô cũng từng nghe nói qua.
Cho nên Quân Lâm là người trên Cửu Trọng Thiên?
Nhưng suốt vạn năm qua cô đều bị nhốt trong địa lao, ở dưới tầng thấp nhất của Minh giới, cô gặp hắn lúc nào được?
Suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra được đáp án, cuối cùng Nam Nhiễm quyết định bỏ vấn đề này qua một bên. Cô đứng trên giường, nhìn bộ quần áo trên người, chiếc váy ngắn đến mức làm Nam Nhiễm có cảm giác như nửa người dưới của mình đang không mặc gì.
Cô duỗi tay cởϊ qυầи áo trên người ra sau đó thay vào một bộ đồ khác đơn giản hơn rồi đi ra ngoài.
Thời điểm đang suy nghĩ, di động lại phát tới một tin nhắn.
Là người đại diện của cô.
[Nam Nhiễm, đây là cơ hội của cô, cô phải nắm chắc nó, chỉ cần ngủ một đêm với vị đạo diễn kia thì cô sẽ có được vai nữ chính, có gì không tốt?]
Theo sau cái tin nhắn này là một tin nhắn khác.
[Được rồi, cô cứ tới Khách sạn Cẩm Tú trước đi, tôi sẽ đi gặp đạo diễn với cô, như vậy được rồi chứ? Nhanh lại đây đấy!]
Câu cuối cùng kia hoàn toàn là đang ra lệnh cho Nam Nhiễm, giống như Nam Nhiễm không muốn đi thì cũng phải đi, cô không có quyền lựa chọn.
Công ty từng bước ép sát, lúc này mới đẩy trái tim yếu đuối của nguyên thân vào con đường cùng. Đáng tiếc, hiện tại vị mà người đại diện phải đối mặt là Nam Nhiễm mới xuyên qua.
Hệ thống có dự cảm không tốt.
[ký chủ, cô còn muốn đi?]
Nam Nhiễm không chút để ý.
"Ta không có tiền."
Hệ thống nghẹn họng.
Qua một lúc lâu mới nhỏ giọng mở miệng: [ký chủ, đánh người cướp tiền là chuyện không đúng.]
Tuy hiện tại nó mới nói đến vấn đề này thì đã muộn nhưng vẫn không nhịn được muốn nhắc nhở một chút.
Nam Nhiễm nghiêng đầu, đôi môi phấn hồng cong lên, nở nụ cười nhẹ: "Yên tâm, bọn họ sẽ chủ động đánh ta trước."
Nghe lời này của Nam Nhiễm hệ thống lại trầm mặc.
Lúc Nam Nhiễm ra khỏi căn nhà cho thuê thì bên ngoài trời đang đổ mưa phùn.
Mây đen che khuất mặt trời, từng cơn gió lạnh thổi qua mọi nẻo đường trong thành phố.
Trên đường, dòng người vội vã bung dù tới tới lui lui.
Cô giơ bàn tay trắng nõn lên hứng từng giọt mưa trút xuống. Cứ như thế bất tri bất giác đứng cạnh đèn giao thông hai mươi phút, cả người ướt đẫm.
Người qua đường khó hiểu nhịn không được nhìn Nam Nhiễm vài lần.
Có lẽ là do tò mò, không hiểu tại sao đã chuyển đèn xanh rồi mà cô vẫn đứng im một chỗ không cử động.
Có một chiếc Bentley màu đen dừng lại ở ngã rẽ. Trùng hợp là từ cửa sổ xe ở ghế sau của Bentley có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở ven đường cạnh đèn giao thông.
Người đàn ông trong xe mặc tây trang đen, sống lưng thẳng tắp, đầu gối hơi co lại, đôi bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng đặt trên đầu gối, cả người tản ra hơi thở hờ hững và lạnh lẽo.
Tuy người nọ không nói gì, chỉ ngồi im trong xe nhưng cũng khiến người khác cảm thấy anh ta vô cùng tôn quý và xa cách.
Tài xế bật đèn nháy, ngừng xe ở ven đường.
Bọn họ đã đậu xe ở đây gần hai mươi phút, không biết là tổng tài đang nhìn cái gì.
Hoắc Xu nhìn cô gái bên ngoài cửa xe, có hơi xuất thần.
Một lát sau, anh nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.