Dẫn đến mỗi lần anh ta hưng phấn lên đều sẽ xảy ra hiện tượng này.
Công Tử Uyên xoay người nhìn Quân Tà bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Hai người bọn họ đứng đó, một người thì đầy yêu khí, một người lại đạm mạc xa cách, hoàn toàn không tìm ra chỗ nào giống nhau.
Chỉ nghe Quân Tà cười cười nói: "Quân Lâm, không phải ngươi luôn chướng mắt những người vừa cố chấp vừa hắc ám sao? Sao lại coi trọng nàng rồi?"
Anh ta hờ hững giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó cũng không để ý Công Tử Uyên có trả lời hay không. Vừa dứt lời, cả người Quân Tà liền biến mất. Trong phòng, chỉ có mỗi vũng máu trên đất là chứng minh cho sự tồn tại của Quân Tà và những chuyện đã xảy ra ban nãy.
Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Sau khi im lặng một lúc lâu, bỗng nghe Nam Nhiễm hỏi một câu.
Công Tử Uyên cúi đầu, hai con ngươi màu vàng kim đối diện với cái nhìn của cô: "Ta."
Nam Nhiễm lại hỏi: "Anh là ai?"
Công Tử Uyên ho khan một tiếng, cả người hơi lảo đảo giống như luồng khí đen vừa rồi đi vào người hắn đã tạo ra tổn thương cho cơ thể của hắn. Nhưng dù là vậy hắn vẫn giữ chặt Nam Nhiễm, để cô nắm lấy bàn tay còn lại của mình.
Hắn lạnh nhạt lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự ôn nhu khó tả nhưng rất nhanh cũng đã biến mất.
"Dạ minh châu của nàng." Nói xong, hắn duỗi tay nắm lấy cằm Nam Nhiễm, cúi đầu, hôn xuống.
Hai đôi môi giao vào nhau, nhìn qua chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng lại khiến người đối diện không thể phảng kháng, vì thế Nam Nhiễm chỉ có thể bị động thừa nhận.
Trong lúc hôn môi, chỉ nghe hắn thấp giọng một câu: "Nàng đã quên ta." Đây là một câu trần thuật.
Cô muốn đẩy người đối diện ra nhưng càng như thế thì càng khiến hắn ôm chặt cô hơn, càng dùng sức hôn cô hơn.
Nháy mắt, Nam Nhiễm đã bị đè lên cầu thang.
Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn đơn giản, cuối cùng không biết làm thế nào mà càng hôn không khí giữa hai người càng ái muội hơn, càng dây dưa dính chặt vào nhau không nỡ tách rời. Thậm chí hắn còn không cho Nam Nhiễm bất cứ cơ hội nào để phản kháng, vẫn luôn nắm quyền chủ động trong tay.
Hai người dây dưa qua lại cho tới khi chuông cửa vang lên mới kết thúc.
Thi Lạc ở ngoài cửa ấn chuông một lúc lâu.
Sau lưng còn có vài hàng vệ sĩ đi theo, trong tay cầm một bó hoa tươi và một giỏ hoa quả.
Kết quả sau khi đầu dây bên kia rung lên hồi lâu, cuối cùng vẫn không có ai nhấc máy.
Bất quá, Thi Lạc vẫn không từ bỏ ý định, cậu ta liên tục đập mạnh vào cửa.
Dưới trận thế như vậy.
Mấy phút sau, [cạch!] một tiếng.
Cửa lớn mở ra nhưng người mở cửa không phải Nam Nhiễm mà là Công Tử Uyên.
Vẻ mặt Công Tử Uyên lạnh nhạt, tầm mắt quét quanh đám người bên ngoài một vòng.
"Có việc?"
Thi Lạc cầm giỏ hoa quả theo bản năng lui về sau hai bước.
So với Nam Nhiễm thì cậu ta vẫn sợ vị tiểu tình nhân này của Nam Nhiễm hơn.
Ngay chính bản thân cậu ta cũng không biết nguyên nhân vì sao, cậu ta chỉ đơn giản là cảm thấy sợ hãi người này.
Thi Lạc tháo kính râm xuống, giơ giỏ hoa quả trong tay lên.
"Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên anh và Nam Nhiễm dọn vào đây ở. Theo truyền thống ở nơi này của chúng tôi, ngày đầu tiên vợ chồng dọn vào nhà mới thì phải mời bạn bè tới đây tổ chức tiệc tân gia cho vui nhà vui cửa."
Thi Lạc vừa nhìn dáng vẻ này của Công Tử Uyên liền biết đối phương không muốn cho mình vào nhà. Cậu ta rất có mắt nhìn, nhanh chóng đặt hoa tươi và giỏ trái cây trong tay xuống trước cửa lớn.
"Không có ý gì khác, chỉ là một chút tâm ý."
Cậu ta mỉm cười thật tươi để lộ hàm răng trắng tinh, cố gắng làm cho bản thân nhìn qua hòa ái hơn một chút, như thế không chừng vị tiên sinh tên Công Tử Uyên này sẽ cho cậu ta vào nhà.