Hiểu rõ chiêu thức của dạ minh châu, ý tưởng này vừa nhảy ra đã bị chính Nam Nhiễm bóp nát.
Người đàn ông này tự báo tên tuổi xong thì ngang nhiên bước vào căn biệt thự kiểu Tây mới được trang trí xong của Nam Nhiễm.
Quân Tà vừa mới bước vào thì đập thẳng vào mắt anh ta chính là phong cách trang hoàng đỏ đen đan xen nhau. Ánh mắt anh ta hiện lên một vệt sáng, khóe môi ngậm ý cười, cẩn thận đánh giá căn nhà này một vòng. Sau đó yết hầu di chuyển lên xuống.
"Không tệ." Hiếm khi anh ta mở lời khen ngợi, nói xong, anh ta liền ngồi xuống cái sô pha bọc da màu đỏ tươi kia.
Anh ta ngồi nghiêng về một bên, hai chân gập lại, hai tay đặt lên đùi, cái dáng vẻ lười biếng, tự phụ phát ra từ trong xương cốt này khiến cho bản thân anh ta giống như chủ nhân của căn biệt thự.
Nam Nhiễm lấy một quả táo trong tủ lạnh ra, bước ra khỏi phòng bếp, cô dựa vào tay vịn cầu thang, bàn tay trắng nõn nổi bật trên nền đen.
"Tìm tôi có việc?" Cô hỏi lại một lần nữa.
Lúc nói chuyện, Nam Nhiễm liếc mắt nhìn Quân Tà thêm vài lần.
Chỉ thấy cả người anh ta phát ra ánh sáng vàng kim, cô chép chép miệng, tỏ vẻ có hơi đáng tiếc.
Quân Tà đã nhận ra Nam Nhiễm đang nhìn mình, anh ta dựa lưng vào ghế sô pha, ngón tay gõ nhẹ vài cái lên đùi.
Anh ta rũ mắt, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Tôi tới đây là vì muốn thương lương với cô vài chuyện."
Lúc nói chuyện, không biết anh ta lấy từ đâu ra một cái chủy thủ, ném nó lên bàn. Thanh chủy thủ kia rất tinh xảo, dây đằng quấn quanh vỏ chủy thủ, mỗi một chi tiết đều được làm từ thủ công vô cùng tinh tế. Vừa nhìn đã biết nó có giá trị xa xỉ.
Chỉ nghe anh ta cười nhẹ nói: "Tôi muốn một giọt máu của Công Tử Uyên."
Động tác gặm táo của Nam Nhiễm dừng lại, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm anh ta.
"Tôi nguyện ý bị cô cầm tù, vĩnh viễn đi theo bên cạnh cô, chỉ vì một mình cô mà phát sáng, xua đi hắc ám xung quanh người cô. Lấy cái này làm phần thưởng cho cô có được không?"
Anh ta mới dứt lời đã thấy hai mắt Nam Nhiễm sáng rực lên.
Phần thưởng này đúng thật là đã khiến Nam Nhiễm động tâm.
Một dạ minh châu biết phát sáng, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cô. Cái loại hứa hẹn này giống như đang hứa sẽ cho đối phương cuộc sống vĩnh hằng, khiến người khác khó lòng kháng cự.
Khi bọn họ đang thảo luận thì chuông cửa lại vang lên.
Sau đó, chỉ nghe tiếng ổ khóa bị chuyển động, [cạch] một tiếng, cửa lớn mở ra.
Hai con ngươi màu vàng kim của Công Tử Uyên không chút cảm xúc, bình thản mở miệng hỏi Nam Nhiễm.
"Có khách?"
Hiển nhiên, Công Tử Uyên cũng không nhận ra Quân Tà.
Quân Tà bỗng nhiên giơ tay lên, một luồng khí màu đen thoát ra từ ngón tay của anh ta, trong nháy mắt, luồng khí màu đen kia đã bao quanh người Công Tử Uyên.
Đôi môi đỏ của Quân Ta khẽ cong, nở nụ cười nhẹ, sau đó anh ta cầm chủy thủ trên bàn lên rồi đi thẳng về phía Nam Nhiễm.
Tiếng cười của anh ta trầm thấp: "Yên tâm, tôi sẽ không làm bị thương hắn."
Dứt lời, anh ta đã đứng yên trước mặt Nam Nhiễm.
"Hiện tại là lúc cô nên thực hiện trao đổi."
Sau đó, anh ta đưa thanh chủy thủ cho Nam Nhiễm, ngữ điệu chậm rãi: "Chỉ cần cô làm được tôi sẽ vĩnh viễn đi theo bên cạnh cô, phát sáng cho cô."