Nam Nhiễm vừa nhìn thấy bữa sáng, tầm mắt đã nhanh chóng bị hấp dẫn, hoàn toàn vứt ma cà rồng ra sau đầu.
Vẻ mặt Công Tử Uyên lãnh đạm, không nhìn ra được tâm tình hắn lúc này thế nào nhưng hai con ngươi màu vàng kim của hắn cứ đảo qua đảo lại trên người Nam Nhiễm. Chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đến tận khi Nam Nhiễm sắp ăn xong mới nghe hắn bỗng nhiên nói: "Đêm qua, anh nằm mơ."
Nam Nhiễm vừa cắn một miếng sandwich vừa gật đầu: "Ừ." Cô không có hứng thú với mấy chuyện nằm mơ gì gì đó.
Hắn lại nói: "Mơ thấy chúng ta đã quen nhau từ lâu, mơ thấy dù hai ta có gặp nhau ở thế giới nào thì anh vẫn sẽ luôn yêu em giống hệt như hiện tại."
Nam Nhiễm ngừng ăn một chút, lúc nghe hắn nói tới đây cô hơi ngẩng đầu lên.
Biểu tình hắn nhàn nhạt: "Còn em đối với anh thì vẫn như lúc ban đầu. Trong mắt em, anh là một viên dạ minh châu?"
Dường như trong mắt cô hắn chỉ là một viên dạ minh châu hình người vừa có thể phát sáng vừa có thể làm lạnh giường.
Nam Nhiễm vừa nghe hắn nói chuyện vừa tiếp tục cắn miếng sandwich trong tay. Thời điểm cô đang định cắn miếng nữa thì một bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Công Tử Uyên cứ thế giữ chặt lấy cái sandwich của Nam Nhiễm, tỏ vẻ như nếu không chịu trả lời vấn đề của hắn thì hắn sẽ không cho Nam Nhiễm ăn nữa.
Công Tử Uyên lãnh đạm nói: "Một viên dạ minh châu vừa có thể phát sáng, vừa có thể đánh nhau lại còn có thể làm lạnh giường cho em, xem ra em rất hài lòng."
Nam Nhiễm hầm hừ hai tiếng: "Không chỉ có thể làm những chuyện đó, anh còn có thể cắn người, còn có thể ném sandwich của em, hơn hết là có thể tức giận với em." Càng nói, Nam Nhiễm càng cảm thấy nếu không phải hắn có thể phát sáng thì nhất định cô sẽ vứt bỏ hắn.
Công Tử Uyên nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên đôi môi phấn hồng của cô, sau đó lại dời xuống mấy vết xanh xanh tím tím trên cổ Nam Nhiễm, tất cả đều là kiệt tác đêm qua của hắn.
Hắn rũ mắt, trong khoảng không yên tĩnh, hắn than nhẹ một tiếng: "Tốt."
Tốt xấu gì cũng còn có thể lọt vào mắt cô, cũng may trên thế giới này chỉ có mình hắn là thể lọt vào mắt cô. Cuối cùng cảm giác uất nghẹn trong lòng hắn cũng tiêu tán bớt.
Tốt?
Thứ này ném sandwich của cô xong mà còn bảo tốt?
Bất quá, chỉ mấy giây sau, không biết Công Tử Uyên lấy từ đâu ra một ly nước trái cây nhét vào tay Nam Nhiễm. Hương vị chua chua ngọt ngọt làm dịu bớt cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng khi phải chứng kiến hắn ném một nửa cái sandwich của mình vào thùng rác.
Từng ngày từng ngày trôi qua.
Khoảng chừng hai tháng sau, Nam Nhiễm dùng số tiền lấy được từ chỗ Thi Lạc mua một căn nhà lớn. Tất cả đồ nội thất bên trong đều do Thi Lạc tài trợ, mọi thứ đều được thiết kế dựa theo sở thích của Nam Nhiễm.
Lúc căn biệt thự ba tầng này được trang trí xong, Thi Lạc là người đầu tiên đến xem thử. Bất quá, khi bước ra khỏi cửa, sắc mặt của cậu ta không hề tốt, cả người run rẩy đứng dưới mặt trời, miệng thì liên tục lẩm bẩm: "Đây cũng là chỗ cho người ở?"
Nói thì nói như vậy nhưng cậu ta vẫn vui vẻ hào hứng gọi điện thoại thông báo cho Nam Nhiễm biết biệt thự đã trang trí xong.