Nam Nhiễm dùng sức ấn tay hắn.
[Cạch] một tiếng, Công Tử Uyên ném đoản đao trong tay xuống.
Vốn dĩ hắn chỉ tức giận vì cô không muốn sống tự mình hại mình ăn một đao.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn chờ cô chủ động tới tìm hắn, nhưng vừa nhìn thấy cô quay đầu bỏ đi, hắn đã theo bản năng đuổi tới đây.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn chờ cô tự nhận sai, rồi hứa với hắn sau này sẽ không làm như vậy nữa.
Kết quả, nữ nhân này còn lợi hại hơn cả hắn nghĩ.
Đôi môi mỏng bạc của hắn lúc đóng lúc mở, hai con ngươi màu vàng kim như phủ băng: "Em định nhất đao lưỡng đoạn với anh?"
Ánh mắt Nam Nhiễm hiện tại tuy trông rất hung dữ nhưng so với vẻ mặt của cô thì Công Tử Uyên còn dữ giằn hơn, thậm chí là vừa hung vừa lạnh. Hắn căn bản không đợi Nam Nhiễm trả lời đã ôm chặt cô vào lòng. Sức lực kia giống như muốn chặt đứt eo của cô.
Công Tử Uyên lạnh nhạt nhìn cô: "Coi thường em?" Hai mắt hắn giật giật, tay ôm chặt eo Nam Nhiễm, dùng sức nhấc cô lên cao khiến hai chân cô thoát khỏi mặt đất.
Hắn lãnh đạm nói: "Em dựa vào đâu mà nói anh không coi trọng em? Hút sạch máu của em mới được coi là xem trọng em?" Hai hàm răng của hắn cọ qua cọ lại trên da thịt mềm mại của Nam Nhiễm, chỉ nghe hắn thấp giọng một câu.
"Em đúng là thiếu dạy dỗ."
Dứt lời, cần cổ trắng nõn của Nam Nhiễm đã chảy máu.
Yết hầu của hắn di chuyển lên xuống, chớp mắt một cái, Công Tử Uyên đã bế cả người cô lên, xoay người muốn đi. Lúc này, sau lưng lại truyền đến giọng nói khàn đặc vì khóc quá nhiều của Lệ Nhã.
Công Tử Uyên bước từng bước một về phía trước, giọng điệu đạm mạc: "Nếu nhìn ra được ta luyến tiếc cô ấy thì còn nói nhiều làm gì." Lời này theo làn gió man mát truyền vào lỗ tai của từng ma cà rồng có mặt ở đây.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, thở dài một hơi.
Vương bị một nữ tử nhân loại mê hoặc đến thần hồn điên đảo, biết rõ cô không phải loại người lương thiện nhưng vẫn như cũ hết lòng che chở cho cô.
Sau khi nghe được câu nói kia, Lệ Nhã hoàn toàn suy sụp ngã xuống đất, ngất đi.
Bóng đêm càng lúc càng đậm.
Chuyển cảnh một cái, tại chung cư cho thuê.
Cuộc tranh cãi giữa hai người vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Trong phòng khách, xuyên qua bức màn, loáng thoáng nhìn thấy bóng hình của Nam Nhiễm đang cố gắng tránh thoát cái ôm của Công Tử Uyên.
Công Tử Uyên vừa ôm cô vào đi vào phòng ngủ, vừa nhàn nhạt lên nói: "Em làm tay của mình thành ra thế này, anh đúng là bị em chọc tức mà."
Cũng không biết vì cái gì chỉ sau hai ba câu giải thích, cơn tức trong lòng của Nam Nhiễm đã vơi đi không ít, ít nhất thì cũng không còn tức đến mức không muốn để ý tới dạ minh châu như vừa rồi nữa.
Công Tử Uyên ném người lên giường, Nam Nhiễm vừa muốn bò dậy ngược lại đã bị đối phương ấn lên giường, giọng nói lãnh đạm của hắn vang lên lần nữa: "Nam Nhiễm, em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi, anh đang rất bực mình." Tiếng nói vừa dứt, [cạch] một tiếng, cửa phòng đóng lại, đèn cũng tắt.
Cổ chân của Nam Nhiễm bị giữ chặt, sau đó bị hắn dùng sức kéo từ đầu giường tới cuối giường, cuối cùng cô lại bị Công Tử Uyên đè lên.
Giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại, miệng vết thương trên bàn tay trái của cô đã được tiêu độc, băng bó lại một lần nữa.
Đêm qua, dạ minh châu cắn cô rất mạnh vì thế cho nên hiện tại chỗ nào trên người cô cũng cảm thấy đau.
Nam Nhiễm ngồi dậy, lăn vài vòng trên giường sau đó lại nằm xuống.