Công Tử Uyên đứng cạnh Nam Nhiễm, không nói một lời.
Một lát sau, Bate Caesar xuất hiện. Sau đó, xung quanh bãi đất trống nằm ở ngoại ô dần dần bị ma cà rồng bao vây.
Lực khắc chế của Bate Caesar coi như tương đối tốt, hắn ta thấp giọng hô một tiếng.
"Vương." Nói xong, mọi sự chú ý của hắn ta đều đỏ dồn hết lên bàn tay của Nam Nhiễm. Cứ mấy giây hắn ta lại nhịn không được nuốt nước miếng một cái nhưng hắn ta vẫn luôn cố gắng nhịn xuống xúc động muốn lại gần cô.
Nói đúng hơn, phần lớn tự chủ của hắn ta đều do bản thân hắn ta biết hắn ta không có cách nào làm cô bị thương.
Trên người Nam Nhiễm có ký hiệu thuộc về Vương.
Một khi ma cà rồng dám có ý đồ tổn thương đến Nam Nhiễm, nó sẽ bảo vệ cô an toàn. Nhưng, mùi máu tươi tanh ngọt tản ra từ vết thương trên tay Nam Nhiễm lại khiến Bate Caesar vô cùng khó chịu, thậm chí là hai huyệt thái dương bắt đầu có dấu hiệu đau nhức.
Phần lớn những con ma cà rồng đi theo Chu Hạo Thiên đều chỉ mới trưởng thành không lâu. Bọn chúng không đủ sức chống lại sự hấp dẫn từ máu tươi của Nam Nhiễm, cơ hồ vừa ngửi được liền mất khống chế.
Không thể không nói biện pháp này của Nam Nhiễm vô cùng hiệu quả.
Vốn dĩ là một cuộc chiến dài kỳ nhưng không ngờ bởi vì máu của Nam Nhiễm mà trận chiến này nhanh chóng đi đến kết thúc.
Công Tử Uyên lại biến mất một lần nữa.
Nam Nhiễm và Bate Caesar đứng ở bãi đất trống.
Nam Nhiễm nhìn cái tay bị quấn băng chằng chịt của mình. Bởi vì mất máu quá nhiều nên môi cô có hơi tái, bất quá nhìn sơ qua trông vẫn rất có tinh thần.
Bate Caesar do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng.
"Cảm ơn ngài."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, im lặng không nói.
Số lượng ma cà rồng xuất hiện bên cạnh Bate Caesar càng lúc càng nhiều hơn.
Xem ra trận chiến đã kết thúc, bọn họ bởi vì ngửi thấy mùi máu nên mới tìm tới đây.
Rất nhanh Lệ Nhã đã xuất hiện.
Bụng của cô ta bị chém một dao, áo sơ mi ướt đẫm, cô ta đỡ bụng đi đến trước mặt Nam Nhiễm, tay của cô ta đều là máu. Có vài con ma cà rồng thấy thế vội vàng bước qua đỡ lấy cô ta.
Vẻ mặt Lệ Nhã nghiêm túc, cô ta hơi lắc đầu.
"Vương sao rồi?" Giọng điệu đầy quan tâm dò hỏi.
"Chu Hạo Thiên đã chết. Vương đang đánh nhau với cái tên thợ săn ma cà rồng kia."
Trong đám đông này, chỉ có mỗi Nam Nhiễm và Lệ Nhã là con gái. Vì thế tất cả những ma cà rồng còn lại đều lấy hai người làm trung tâm, sau đó mở rộng thành một vòng tròn bảo vệ.
Lệ Nhã che bụng. ánh mắt liếc về bàn tay bị thương của Nam Nhiễm.
"Nam tiểu thư muốn đền bù lỗi lầm của mình sao? Thật ra trong lòng ngươi cũng đang lo lắng, biết Vương thích một người ngoan ngoãn đoan trang, biết cả đời này Vương ghét nhất là bị người khác lừa. Ngươi sợ bản thân sẽ bị ghét bỏ cho nên mới làm ra chiêu đập nồi dìm thuyền này. Thật lợi hại!"
Nam Nhiễm giơ tay lên nhìn cái khăn trắng bị thấm máu.
Cô không chút che giấu: "Ta cũng cảm thấy chiêu này dùng khá tốt!"
Ánh mắt Lệ Nhã hiện lên tia tức giận.
"Ngươi!"
Nam Nhiễm ngước mắt nhìn cô ta một cái, đôi môi phấn hồng khẽ cong.
"Cả đám các ngươi đúng là phiền phức, suốt ngày cứ thích lải nhải ở bên tai ta. Người của ta, ta muốn lừa thế nào thì lừa thế đó. Hắn muốn giành chiến thắng ta cũng sẽ giúp hắn giành được chiến thắng. Kiên nhẫn của ta có hạn, tốt nhất đừng nên ở đó suốt ngày thương nhớ hắn."
Nam Nhiễm bị Lệ Nhã làm phiền đến mệt, cô ta cứ giống như rồi bọ suốt ngày ong ong bên tai cô.
Lệ Nhã tức giận cực độ, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại phía sau Nam Nhiễm. Không biết thế nào mà sắc mặt Lệ Nhã càng thêm tái nhợt. Cả người lung lay như sắp đổ, vẻ mặt vừa tức giận vừa mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Sao cô có thể ác độc như vậy, có phải cô chướng mắt tôi nên muốn gϊếŧ tôi không?"
...
Sự thay đổi trong cách xưng hô của Nam Nhiễm - Lệ Nhã sẽ cho thấy từng mức độ sắc thái biểu cảm khác nhau của hai người.