Thủ lĩnh thợ săn ma cà rồng phát hiện chỉ cần tìm một người sinh vào ngày âm tháng âm năm âm rồi lấy hắn làm vật hiến tế vào đêm trăng tròn thì trong một khoảng thời gian ngắn thợ săn bọn họ sẽ có thể đặt được lực lượng vô cùng cường đại, như vậy khả năng bọn họ gϊếŧ chết người đứng đầu ma cà rồng Công Tử Uyên càng cao hơn.
Đêm nay chính là đêm trăng tròn, mà Thi Lạc chính là người sinh vào ngày âm tháng âm năm âm kia. Cho nên lý do mấy ngày nay Chu Hạo Thiên luôn xuất hiện cạnh Thi Lạc nhưng ông ta lại không ra tay gϊếŧ cậu ta là để chờ đến ngày hôm nay.
Lệ Nhã đã bị lòng đố kị che mờ mắt. Cô ta vừa không cam lòng vừa vô cùng ghen tỵ.
Cô ta nắm chặt hai tay, cố gắng duy trì nụ cười tươi trên mặt.
"Nam Nhiễm, ngươi cảm thấy bản thân dựa vào cái gì có thể gánh vác được vị trí Vương hậu của tộc ma cà rồng? Lại dựa vào đâu mà có thể yên tâm thoải mái như vậy sau khi đã lừa gặt Vương?"
"Có phải tôi đã nói với cô nhìn cô rất chướng mắt đúng không?"
Lệ Nhã tức đến mức bật cười thành tiếng.
"Một nhân loại cỏn con cũng dám kiêu ngạo như thế? Ngươi còn định gϊếŧ ta?"
Nam Nhiễm vuốt tường.
"Có ý định này." Dứt lời, ánh mắt của Nam Nhiễm liền dừng lại trên người Lệ Nhã.
Đối diện với ánh mắt âm trầm giống như bị rắn độc nhìn trúng này của Nam Nhiễm, đừng nói là Lệ Nhã, ngay cả Bate Caesar cũng phải ngây ngốc.
Nhưng rất nhanh Bate Caesar đã khôi phục tinh thần, hắn ta vội vàng lên tiếng: "Hiện tại chuyện quan trọng nhất chúng ta cần phải làm chính là diệt trừ cái tên tai họa ngầm Chu Hạo Thiên này. Những chuyện khác để sau này rồi tính."
Lệ Nhã dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ đồng tình với những gì Bate Caesar đã nói.
Bất tri bất giác, Bate Caesar đã xen vào đứng giữa hai người phụ nữ, phòng hờ hai người thật sự sẽ lao vào đánh nhau.
Thời gian từng phút trôi qua, nhưng ngoại trừ trước đó nghe thấy tiếng kêu lớn thì về sau không gian đều chìm trong yên lặng, không có chút động tĩnh.
Bate Caesar nhíu mày.
"Thuật ẩn nấp của thợ săn ma cà rồng đúng là rất lợi hại, ngay cả Vương cũng không có cách phá giải."
"Xem ra cái tên Chu Hạo Thiên kia cũng đã học được năng lực này."
"Mấy tên thuộc hạ bị ông ta tùy tiện sơ ủng..."
Lệ Nhã và Bate Caesar liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt của đối phương.
Lệ Nhã nhịn không được cau mày nhìn Nam Nhiễm.
"Nếu không phải vì ngươi kéo chân Vương thì cớ sự làm sao có thể đến nông nỗi này..."
Cô ta còn chưa nói xong.
[Vút!] một tiếng. Một con dao gọt trái cây trực tiếp cứa ngang qua mặt Lệ Nhã cắm chặt vào cửa sổ thủy tinh ở sau lưng cô ta.
Tức khắc, cả phòng bệnh đều chìm trong yên tĩnh.
Nam Nhiễm ngồi trên sô pha, lưng dựa vào ghế, cả người đều tỏ ra không kiên nhẫn.
"Cô đúng là ồn muốn chết."
Nam Nhiễm không hề cố kị hung hăng nhìn Lệ Nhã, dáng vẻ giống như chỉ cần Lệ Nhã dám nói thêm một câu nữa thôi là cô sẽ lập tức gϊếŧ chết cô ta ngay.
Nói đến cũng lạ.
Dựa theo đạo lý mà nói thì trong mắt ma cà rồng, Nam Nhiễm chỉ là một nhân loại yếu đuối nhưng hành động vừa rồi của cô lại thành công khiến hai con ma cà rồng trong phòng im miệng, qua một lúc lâu cũng không dám nói chuyện.
Cả người Lệ Nhã cứng ngắc, cô ta nghiến chặt răng hận không thể cắn chết Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nhìn bốn phía trong phòng.
"A!" Cô đột nhiên nói một tiếng.
Sau đó lấy một con dao gọt trái cây dự phòng khác ở trong ngăn kéo tủ ra, rồi rút vỏ bọc dao ra.