[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 596: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (63)




Cả mặt Cửu Sơn huyết nhục mơ hồ, hắn ta cười lớn: "Thì ra là như thế." Vừa nói, hắn ta vừa lấy ra một cái nút giống như thiết bị điện tử.

Hắn ta mới ấn một cái, [cạch], cửa lớn liền mở ra.

Chỉ là thứ đầu tiên đập vào mắt cả hai chính là thế lửa ngập trời, từng làn khói mờ mịt tiến vào phòng.

Cửu Sơn lại cười lớn: "Nam Nhiễm, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, nhìn cậu trốn khỏi địa ngục, tôi thật sự không cam tâm."

Cả đời này hắn ta đều giãy giụa sống trong đầm lầy, còn cậu ta dựa vào cái gì có thể giãy giụa đi ra ngoài, hơn nữa còn sống vui vẻ tự do như vậy?

Chuyện này không công bằng.

Muốn hắn ta bỏ qua thì phải cùng nhau chết trong địa ngục mới được.

Hiện tại bọn họ đang ở giữa rừng cây.

Mà tên Cửu Sơn này thì phát điên, trực tiếp châm lửa đốt cháy cả khu rừng.


Nam Nhiễm nghiêng đầu, khắp nơi đều là khói, thế lửa rất lớn, chung quanh truyền đến tiếng lá cây, cành cây nổ tanh tách.

Lửa lớn như thế, cháy đến mức khiến lòng người hoảng loạn.

Cuối cùng, sắc mặt của Nam Nhiễm cũng thay đổi, vô cùng âm trầm.

"Ngươi phải chết." Đôi môi phấn hồng lúc đóng lúc mở, chậm rãi phun ra từng chữ.

Dù cách rất xa cũng có thể cạm nhận được sự tức giận của cô.

Hệ thống chỉ thấy giá trị hắc ám của ký chủ đang từ từ tăng lên, nháy mắt đã vượt quá 50.

[ký chủ, giá trị hắc ám của cô đã vượt quá 50, mong ký chủ khắc chế, trừng phạt sắp bắt đầu.]

Hình xăm ở mắt cá chân của Nam Nhiễm nhát mắt bị bao phủ bởi luồng ánh sáng hồng nhạt.

Lúc cô định động thủ thì bỗng nhiên vèo một cái, tiểu hắc cầu xuyên qua lửa lớn trong rừng, xuất hiện trước mắt cô.


Nó chấn động liên tục trước mặt Nam Nhiễm.

[Bốp!] 

Tiểu hắc cầu bị Nam Nhiễm vô tình cho một bạt tai đánh bay ra đất.

Tiểu hắc cầu lại vèo một cái xuất hiện trước mặt cô, nó vẫn phát ra tiếng ong ong, xoay quanh người Nam Nhiễm.

Nhưng nó làm trò chưa được bao lâu thì có một chiếc xe quân sự xuyên qua lửa lớn, cán ngang qua cây cối bị thiêu cháy, dừng lại trước mặt Nam Nhiễm.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc quân trang với vẻ mặt lạnh lùng bước xuống, đi từng bước tới.

Dù đang ở trong tình trạng khẩn cấp nguy hiểm như hiện tại nhưng người đàn ông kia vẫn giữ được vẻ soái khí ngày thường của mình, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm người ta thần hồn điên đảo.

Lúc Thân Đồ Mạc nhìn thấy Nam Nhiễm, bước chân của anh càng nhanh hơn.

Nam Nhiễm nhấc chân đi vào trong phòng.


Nhưng mới vừa bước được một bước, cả người đã bị người khác kéo lại, cô bị người kia kéo ra khỏi cửa lớn, sau đó bị ôm chặt vào lòng.

Nhiệt độ lạnh lẽo cùng hơi thở quen thuộc nháy mắt bao trùm cả người cô.

Nam Nhiễm có hơi bất ngờ, ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ biết ngơ ngác nhìn Thân Đồ Mạc.

Thân Đồ Mạc không nói một lời, cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn, chỉ ôm cô đi về phía xe đang đậu.

Mà giá trị hắc ám đang có dấu hiệu tăng lên của Nam Nhiễm cũng bắt đầu hạ xuống từ lúc nhận ra người đến là dạ minh châu.

Cả người cô đều là vết máu và miệng vết thương, ban nãy còn chưa có cảm giác gì, hiện tại chỉ thấy cả người đều phát đau.

Từ xa đã nghe tiếng cười sang sảng của Cửu Sơn,

Hắn ta vẫn còn đang cười.

Nam Nhiễm ngồi vào ghế phụ lái, xe trực tiếp xông qua lửa lớn lái ra ngoài.
Cho đến khi đi được một quãng xa thì mới không còn nghe tiếng cười kì quặc kia nữa. 

Trận lửa này thật sự rất lớn.

Nó tàn phá cả một đỉnh núi, không tha bất kì chỗ nào.

Thân Đồ Mạc lái xe ra bên ngoài, không khí trong xe thập phần yên tĩnh.

Vẻ mặt Nam Nhiễm hoảng hốt, càng ngày càng cảm thấy đau.

Nhiệt độ xung quanh rất cao, cho dù có đang ngồi trên xe, cửa xe đã khóa chặt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được khí nóng của ngọn lửa.

[Rầm!]

[Rầm!]

[Rầm!]

Phía sau truyền đến tiếng cây cối sụp đổ.

Nam Nhiễm dựa người vào xe nhìn sườn mặt của Thân Đồ Mạc.

Lúc này bỗng nhiên cô nói: "Hình như anh muốn chết chung một chỗ với em."

..

Chương này sẽ có sự khác biệt giữa cách xưng hô của Nam Nhiễm và Cửu Sơn, bình thường Nhiễm tỷ sẽ xưng hô như cách gọi ở cách vị diện nhưng tui thay đổi như vậy là muốn thể hiện sự khác biệt trong thái độ và cảm xúc của Nhiễm tỷ, kiểu chỉ những lúc quá mức bực mình hay chán ghét thì Nhiễm tỷ mới xưng hô là "'ta" vs "ngươi" hay "ta" vs "lão tử".