Dạ Cô Tinh nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, ánh mắt lướt qua giữa anh và Johnstone, tiếp tục hóng.
An Tuyển Hoàng không có phản ứng gì, vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Johnstone cười giễu cợt, buông ra những lời châm trọc, “Chắc là tôi nhớ nhầm rồi, người như anh An, làm sao tôi có thể quen biết chứ?”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ trầm tư.
Johnstone đột nhiên quay sang Dạ Cô Tinh nói một câu khó hiểu: “Cô nên cẩn thận.” Sau đó bỏ đi.
“Người em nói là cô ta à?” Ánh mắt của người đàn ông thoáng qua tia lạnh lùng.
“Có giống không?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, ánh mắt dò hỏi.
“Không rõ.”
“Là sao?”
Người đàn ông ngước mắt lên, ánh mắt hơi ngại ngùng, “Anh…. không nhớ Đảng Ninh trông như thế nào…”
“…”
Trước mắt Dạ Cô Tinh cũng chỉ là có chút hoài nghi mối quan hệ giữa Johnstone và nhà họ Đảng, cũng không chắc chắn lắm, nhưng hơi nghi ngờ thái độ không thân thiện của Johnstone đối với An Tuyển Hoàng.
“Đừng lo lắng, là hồ ly tinh, sẽ có lúc lộ ra cái đuôi thôi.”
Dạ Cô Tinh cười liếc nhìn anh, “Anh hình như không quan tâm chút nào.”
Anh cau mày, “Tại sao anh lại phải quan tâm?”
“Ít ra, Đảng Ninh cũng từng là một trong những người được lựa chọn cho vị trí nữ chủ nhân của nhà họ An. Nếu cô ta có thể sống sót từ nhà Gambino ra, nói không chừng hai người đã là một cặp uyên ương hạnh phúc.”
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông chìm xuống, “Vớ vẩn!”
Dạ Cô Tinh bĩu môi, mình thật là hâm, đi so đo với một người đã chết, tất cả đều là chuyện quá khứ, cô không cần phải lo lắng, có câu là lo chuyện không đâu, tốt nhất cô vẫn nên làm người thông minh.
Lập tức nắm lấy tay người đàn ông, cười tươi như hoa: “Được rồi, em đùa anh đấy. Hôm nay vất vả quay phim, em mời anh ăn bữa tối?”
“Chỉ ăn bữa tối thôi à?” Người đàn ông cười hỏi, thoáng qua ánh mắt đầy ẩn ý.
Dạ Cô Tinh nhướng mày mỉm cười, trong ánh mắt thấu hiểu tất cả.
Khẽ nở nụ cười, “Chứ không thì sao, anh còn muốn gì nữa?”
Thích trêu chọc chứ gì? Cô cũng biết…
Ánh mắt sâu thẳm vô biên của người đàn ông lập tức tối sầm, cúi đầu tiến đến bên tai người phụ nữ, “Anh muốn…”
Nói thì thầm, gần như không nghe thấy.
Nhưng nhìn thấy đôi má người phụ nữ ửng hồng, đôi mắt đen long lanh đưa qua đưa lại.
“Thấy sao?” Người đàn ông vui vẻ cười.
Dạ Cô tinh đỏ mặt liếc nhìn anh một cái, mắng yêu: “Không đứng đắn!”
Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, “Anh chỉ muốn tiếp tục làm nốt việc vừa nãy đang làm dở thôi mà.” Nói mà mặt không đỏ, không thở gấp, như chuyện rất hiển nhiên.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, “Tiếp tục?”
An Tuyển Hoàng gật đầu, vẻ bề ngoài mới thẳng thắn làm sao.
“Em trên anh dưới?” Người phụ nữ cười tinh ranh.
“…”
“Không đồng ý à? Ồ, vậy thôi bỏ đi, coi như em chưa nói gì, em cũng coi như anh chưa nói. Hòa!” Nói xong, quay người bước đi.
An Tuyển Hoàng mí mắt giật giật hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi, “Anh, đồng, ý.”
“Cái gì?” Dạ Cô Tinh chu môi, không dám tin.
“Ai trên ai dưới, tùy theo khả năng bản thân.”
“Thế thôi bỏ đi.” Dạ Cô Tinh vẻ mặt xấu hổ, càu nhàu nói, “Dù sao anh vẫn thắng…”
Lời nói ra gần như rất khó khăn
“Nhường em một lần!”
“Hai lần.” Dạ Cô Tinh quay đi, không nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của người đàn ông.
“Đồng, ý.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, lần này còn lo không đè anh xuống được?
Người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ, nhưng từ trước đến nay luôn giữ lời hứa!
“Chị Cô Tinh, chị với… anh rể quay xong rồi à?” Trương Á thở dốc chạy về phía hai người họ, thấy rõ sự mơ hồ trong mắt cô.
An Tuyển Hoàng liếc nhìn cô, có vẻ rất hài lòng với cách xưng hô “anh rể” này.
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Đạo diễn Cohen nói sao?”
“Rất hài lòng. Kết thúc công việc sớm.” Trương Á vẻ mặt hưng phấn, cả trường quay đang có rất nhiều nhân viên đang nghỉ ngơi, điều đó có nghĩa là cô ấy có thể tự do sắp xếp thời gian.
“Vậy em nói với Cohen một tiếng, bọn chị đi về trước.”
“Vâng! Chị, anh rể, chúc hai người hẹn hò vui vẻ!”
Vừa ra khỏi trường quay, Dạ Cô Tinh dừng bước, lục túi một lần nữa, lại sờ vào trong túi quần áo.
“Sao thế?”
“Điện thoại rơi ở trong phòng hóa trang.”
“Anh cùng em đi lấy.” Người đàn ông dắt tay cô quay lại.
“Không cần đâu.” Dạ Cô Tinh đẩy anh trở lại, “Anh đi ga ra xe, lái xe đi ra trước, em quay trở lại lấy điện thoại, mười lăm phút sau sẽ gặp nhau ở cửa trường quay.”
“Được.”
Khi Dạ Cô Tinh quay lại trường quay, các nhân viên đang bận rộn sắp xếp đạo cụ.
“Hello!”
“Hey! Athena tại sao cô quay lại?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười với mọi người, “Quay lại lấy chút đồ…”
Đi một mạch đến phòng hóa trang, điện thoại nằm yên trên bàn trang điểm, cô bỏ vào túi xách, xoay người rời đi.
Đột nhiên dừng bước, Leo đang đi về phía cô đá một cước vào cửa phòng hóa trang.
“Có chuyện gì sao?” Ánh mắt sững sờ.
Người đàn ông vui vẻ cười, nhưng ánh mắt có chút điên cuồng, “Có chuyện.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, cảnh giác.
Người đàn ông nhún vai, giang hai tay, “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói chuyện làm ăn với cô.”
“Làm ăn?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, trên khuôn mặt không có một chút hứng thú.
Leo không quan tâm lắm, tự nói: “Tôi biết, cô muốn đối phó với gia tộc Ives.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh nhíu chặt, cô cười hỏi ngược lại: “Sao anh biết?”
Leo xua tay: “Ở Trung Quốc các cô có một câu tục ngữ, người ngay thẳng không nói vòng vo, tôi đã thẳng thắn khá nhiều rồi, bà An cũng nên đáp lại sự tin tưởng cho tôi chứ?”
Ngụ ý, không cần phải che giấu làm những cuộc điều tra vô nghĩa, anh ta rõ ràng biết rằng Dạ Cô Tinh muốn đối phó với gia tộc Ives.
Nhưng chỉ thấy cô chậm rãi lắc đầu cười, “Tôi muốn đối phó không phải nhà Ives, mà là King Ives!”
Kể từ lần bước anh ta lên Chiêm Ngao, giải cứu Nghê Xuyến thành công, Dạ Cô Tinh và King đã kết thù rồi.
Trong thời gian này, cô vừa bận đóng phim vừa thu thập mọi thông tin liên quan về gia tộc này.
Sau khi tìm hiểu kỹ, cô phát hiện, gia tộc này thực sự vô cùng kín tiếng, vẫn duy trì cảm giác bí ẩn của một hậu duệ công tước, ngay cả kết quả điều tra do cơ quan tình báo nhà họ An thu được, cũng chỉ là những tin vớ vẩn không quan trọng.
Tất cả thông tin thu thập được không đầy đủ, mà trong nội bộ gia tộc, sự phân chia quyền lực của các thành viên cốt cán đang trong trạng thái mơ hồ.
Đều nói, biết mình biết địch, trăm trận trăm thắng.
Khó khăn trước mắt của Dạ Cô Tinh, chính là không biết gì về kẻ thù!
“Có lẽ, tôi có thể giúp cô.” Leo nghiêm túc nói, không giống những lời nói vô căn cứ và không đáng tin cậy.
“Giúp?” Dạ Cô Tinh đột nhiên có hứng thú, “Giúp tôi thế nào?”
“Tôi có thể cung cấp thông tin chi tiết về từng thành viên trong gia tộc Ives.”
Nhìn người đàn ông một lượt từ trên xuống dưới, Dạ Cô Tinh bỏ đi dáng vẻ đùa cợt, đôi mắt nhíu chặt, “Dựa vào đâu để tôi tin anh?”
Ý là thông tin của anh vẫn chưa rõ là thật hay giả, dựa vào đâu mà tôi phải tin vào lời nói này.
“Bởi vì tôi chính là một trong những thành viên của gia tộc này!”
Leo đến từ Pháp, khi tự giới thiệu bản thân còn cố ý không nhắc đến họ của mình, Dạ Cô Tinh cũng không điều tra kỹ, nghe xong cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Anh có thù với gia tộc Ives à?”
Nụ cười xen lẫn chua xót lan tỏa trên khuôn mặt người đàn ông, “Không thù, nhưng có oán.”
Dạ Cô Tinh cười chế nhạo, “Nhưng bây giờ những gì anh đang làm chẳng khác nào đẩy cả gia tộc Ives vào ngõ cụt, anh vẫn dám nói là không có thù hằn?”
“Không. Chỉ cần có King ở đó, gia tộc Ives sẽ không sụp đổ, càng sẽ không đi đến con đường cùng.” Người đàn ông mỉm cười chắc chắn.
Lại là King? Người đàn ông này chẳng lẽ có ba đầu sáu tay?
Sự tự tin trong ánh mắt của Leo khiến cô tò mò về người đàn ông mà cô chưa từng gặp bao giờ, những nhân tố khiêu chiến trong xương tủy đang trào dâng, tưởng chừng như muốn xuyên thủng cơ thể lan thành tai họa.
“Anh muốn gì?” Dạ Cô Tinh nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt rực lửa, không bỏ qua bất kỳ dao động cảm xúc nào của đối phương.
“Tôi muốn mượn quyền lực của nhà họ An, giúp tôi thoát khỏi trói buộc của gia tộc Ives.
“Mượn quyền như thế nào?”
“Rất đơn giản. Một tháng trước, có một lô súng mới được Chiến Phủ nghiên cứu. Trong các thế lực vành đai Thái Bình Dương, nhà họ An là người bán lớn nhất, trùng hợp gia tộc Ives cũng rất có hứng thú đối với lô súng mới này, nhưng bởi vì Chiến Phủ không muốn hợp tác, nên đã từ chối đàm phán. Tôi hy vọng anh An có thể bán lại một nửa lô hàng này cho tôi, tôi sẽ chuyển cho Ives. “
Dạ Cô Tinh lộ ra ánh mắt bất ngờ, “Anh không muốn loại bỏ họ Ives, chỉ là muốn tìm cảm giác tồn tại trong gia tộc này, tôi nói, đúng không?”
Leo khẽ thở dài, ánh mắt lấp lánh, “Tôi chỉ là… muốn làm những gì mình thích.”
Anh ta yêu điện ảnh, thích diễn xuất, người của gia tộc Ives, không nên là diễn viên bán khóc bán cười trên sân khấu và trên màn ảnh.
Cho nên, những năm nay dù anh ta có chăm chỉ như thế nào, anh ta vẫn luôn mặc cảm, trong giới điện ảnh Châu Âu, anh ta chỉ là một thành viên nhỏ bé trong suốt và ngây thơ.
Anh ta đã hứa với King, trong thời gian một năm, nếu như anh ta vẫn chưa tìm được thứ mình muốn, thì sẽ ngoan ngoãn quay về, yên phận làm cậu hai của gia tộc Ives, tạm biệt mọi thứ liên quan tới điện ảnh!
Trong con mắt của giới quý tộc thực thụ, những minh tinh tuy đẹp đẽ, nhưng suy cho cùng vẫn không bằng thể diện.
Mà gia tộc Ives, những quý tộc trong đám quý tộc, làm sao có thể dung túng cho những tai tiếng như “cậu chủ trở thành diễn viên”?
Tuy nhiên, nếu dựa vào quyền lực của An Tuyển Hoàng, anh ta tin rằng mọi vấn đề đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Hơn nữa, việc quay bộ phim “Rose & Lion” đã cho anh ta một linh cảm mãnh liệt – chỉ cần anh ta leo lên được ngọn núi mang tên Oscar, sẽ có một vùng đất phẳng lặng ở phía trước!
Dạ Cô Tinh có chút suy nghĩ, cô không hứng thú với lý do vì sao Leo làm việc này, cô chỉ tập trung vào suy nghĩ liệu giao dịch này có thu được lợi ích nào cho cô hay không.
Bản chất của thương nhân chẳng phải là vì lợi nhuận sao?
Leo nhìn cô, như một tù nhân đang chờ bị thẩm phán tuyên án.
“Tôi tạm thời chưa thể cho anh câu trả lời cho vấn đề này.”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ít nhất, cô không từ chối ngay lập tức là được rồi.”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta, “Anh cũng biết điều đấy…”
…
Khi Dạ Cô Tinh đi tới cửa trường quay, người đàn ông đang dựa vào xe, khói thuốc cuốn quanh đầu ngón tay đang từ từ bốc lên.
“Để anh phải đợi rồi?” Cô choàng lấy cánh tay của người đàn ông, nở một nụ cười rạng rỡ.
An Tuyển Hoàng nhanh chóng dập tàn thuốc, vươn tay ôm lấy eo thon của người phụ nữ, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhạy cảm như anh đã sớm đã hoài nghi có chuyện gì đó khi thời gian hẹn gặp mặt mười lăm phút đã trôi qua.
“Có người muốn tìm em bàn chuyện làm ăn, nên mất chút thời gian.”
“Làm ăn?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, cười rạng rỡ, hạ giọng bí ẩn: “Làm ăn lớn.”
“Nói ra nghe xem.”
…
“Thế nào? Vụ buôn bán này, anh muốn làm không?” Dạ Cô Tinh mở to mắt hỏi.
Vừa rồi cô muốn đồng ý, nhưng bên kia muốn lợi dụng quyền lực của nhà họ An, để mua vũ khí nhà họ An đã nuốt, cô mới không tự mình quyết định.
“Em định đối phó với King?” Giọng nói thâm trầm của người đàn ông đột nhiên vang lên.
Dạ Cô Tinh bỗng nhiên giật mình, có hơi hối hận, nhưng đã nói ra thì khó rút lại…
Xem ra, đắc ý quên mình, câu này nói không hề sai.