Bỏ qua ánh mắt giận dữ muốn phun lửa của Nghê Xuyến, bé Húc ghé vào vai cha, vừa ngắm nghía vật “sáng lấp lánh” trong tay, vừa nhỏ giọng rì rầm, lầm bầm lầu bầu, tự mình vui vẻ.
Khuôn mặt nhỏ trắng mịn, bụ bẫm lộ vẻ thỏa mãn.
Dạ Cô Tinh thấy con gái mình vui vẻ, tâm trạng lập tức cũng vui theo, có lúc, cô không ngại làm người ngang ngược không nói lý lẽ, điều kiện tiên quyết là, cô có vốn liếng để ngang ngược.
Cô gái bé nhỏ chọn được đồ mình vừa ý, lập tức quay đầu nhìn anh trai.
Dạ Cô Tinh cũng tò mò nhìn con trai, chỉ có An Tuyển Hoàng là bình tĩnh, tựa như con trai chọn cái gì cũng đều không sao cả.
Tại Trung Quốc, phong tục chọn đồ vật đoán tương lai đã có từ lâu đời. Nghe truyền, xuất hiện sớm nhất vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc Triều, còn có văn bản làm chứng–
“Theo phong tục Giang Nam, giai đoạn đầu khi đứa trẻ sinh ra được một tuổi là may quần áo mới, trang trí bồn tắm, nam thì dùng cung tiễn giấy bút, nữ thì dùng dao thước kim khăn, thêm vào thức ăn châu báu và quần áo đồ chơi, đặt trước mặt đứa trẻ, quan sát những gì nó chọn, để thử lòng tham, sự chính trực khôn ngoan, gọi là thử trẻ.”
Ngoài tính giải trí, chọn đồ vật đoán tương lai còn mang ý nghĩa dự đoán trước tương lai, từ hai chữ “thử trẻ”, là có thể thấy rõ ràng.
Bắt được con dấu, sẽ được kế thừa tổ tiên ân đức, sự nghiệp công danh sẽ thịnh vượng; Bắt được đồ dùng văn phòng, chính là siêng năng hiếu học, nhất định sẽ học hành cao, cuối cùng thi đậu khoa cử; Bắt được bàn tính, có nghĩa là giỏi về tính toán, nhất định đạt thành sự nghiệp Đào Chu[1].
[1] chữ Hán 陶朱 còn gọi là Phạm Lãi, thánh tổ của các thương nhân Trung Quốc thời cổ đại.
Nếu là con gái, bắt được kéo, thước các loại đồ dùng may vá hoặc cái xẻng, thìa linh tinh các loại đồ dùng nấu ăn, thì cho rằng sau khi lớn lên sẽ giỏi quản lý việc nhà, chắc chắn sẽ là một người vợ, người mẹ tốt.
Nhưng nếu là con trai mà bắt được cái lược, cái gương, hay là son phấn các loại đồ dùng của phụ nữ, thì sẽ bị trách cứ là “trăng hoa”, “không có chí tiến thủ”, sau khi lớn lên, nhất định sẽ ham mê sắc đẹp, không có tư tưởng dám nghĩ dám làm.
Gia Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng tại nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai chỉ bắt được phấn son cùng búi cài tóc, do đó khiến phụ thân hắn là Giả Chính không hài lòng, bỏ lại một câu “Tương lai chắc chắn là con quỷ háo sắc” rồi nghênh ngang mà đi.
Dạ Cô Tinh lại không có ý nghĩ này, bắt được cái gì, chỉ là dựa vào sở thích nhất thời, làm sao có thể vì thế mà vội vàng kết luận tương lai một đứa trẻ?
Như vậy là quá vô trách nhiệm.
Tiểu thuyết dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, Dạ Cô Tinh có chút không đồng ý.
Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, vốn dĩ sự tồn tại của nhà họ An đã vô cùng bí ẩn, thực lực mạnh mẽ khiếp sợ người khác, làm con trai cả của An Tuyển Hoàng, không có gì bất ngờ xảy ra, An Tuyệt sẽ là người kế thừa gia tộc khổng lồ này, từ khoảnh khắc chào đời, đã định sẵn một đời vinh hoa, cao quý độc nhất, bên ngoài có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, không thể biết được.
Đương nhiên, bọn họ không hy vọng nhìn thấy người nắm quyền tiếp theo của nhà họ An, sẽ lạnh lùng hà khắc như An Tuyển Hoàng, ngược lại, nên chơi bời trăng hoa, hành vi phóng túng một chút càng tốt.
Dù sao, nhà họ An đã có một người nắm quyền tài tăng xuất sắc như An Tuyển Hoàng, quyết không thể lại có thêm một người.
Nhưng mà, bọn họ đã quên mất một câu nói —
Trò giỏi hơn thầy!
Dưới ánh mắt quá mức nóng cháy của những người ở đây, bé Tuyệt chuyển động, với đôi tay nhỏ đôi chân nhỏ của mình, đi lại hòa bình ổn định, so với em gái An Húc nghiêng ngả lảo đảo hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Lập tức có tiếng phụ nữ bắt đầu khe khẽ thì thầm–
“Trời ạ! Nhóc con này thật sự chỉ mới một tuổi thôi sao?”
“Này, đứa bé này có thể tự đi được rồi kìa? Còn vững vàng ổn định, không lung lay không hoảng hốt?”
“Vài ngày trước, cháu trai cưng nhà tôi tròn một tuổi, thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai còn nằm úp sấp lấy mấy thứ đồ đó, đứa bé này sao đã biết đi rồi?”
“Cô nói xem nhà họ An là vùng đất phong thủy gì, sao sinh ra đứa nhỏ cũng thông minh hơn nhà khác vậy?”
Mọi người hâm mộ không thôi, mong muốn đây là con của chính họ, ôm vào trong lòng mà gọi cục cưng.
Dạ Cô Tinh không phải không nghe thấy những tiếng bàn luận này, tự hào của người làm mẹ không cần nói cũng hiểu, đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa lúc bắt được tia sáng chợt hiện rồi biến mất trong mắt anh.
Nở nụ cười, xem ra, lo lắng của cô là dư thừa, tình yêu thương của người cha vốn nặng như núi.
Anh ấy yêu thương con trai, chỉ là dùng phương thức khác biệt mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Tuyệt toát lên sự lạnh lùng, làm như không thấy lời bàn luận xung quanh và ánh mắt đang dồn về phía mình, đi qua giấy và bút mực, lại vượt qua nồi bát muôi chậu, cứ thế thở phì phò hổn hển mà quẩn quanh một vòng tấm thảm, đánh giá một lượt mỗi loại đồ vật, rồi lại trở về vị trí ban đầu.
Mọi người lộ ra nghi hoặc, Dạ Cô Tinh nhướng mày, chỉ có An Tuyển Hoàng là bình tĩnh thản nhiên, không biểu lộ cảm xúc.
Cô bé con nép vào trong lòng cha, vung vẩy vương miện trên tay, “Anh ơi! chọn… bánh bao!”
Âm thanh lanh lảnh suýt nữa làm cho mọi người cười ra tiếng.
Dễ nhận thấy, bé Húc dễ thương trắng trắng hồng hồng được hoan nghênh hơn bé trai An Tuyệt lạnh như băng.
Bỗng nhiên, đồng tử đen ánh tím co rút lại, trong đôi mắt trầm tĩnh cuộn lên chút ánh sáng, An Tuyệt cử động lần nữa.
Chỉ thấy cậu bé không chút do dự vượt qua đám súng đồ chơi, dừng lại trước tấm thảm đen trải phẳng phiu, một chữ “An” rất lớn được in trên đó, nền đen viền vàng, rực rỡ lóa mắt, nhưng nó chỉ là cái vỏ bọc tầm thường mà thôi, mà được che đậy, là vết máu loang lổ.
Sắc mặt Đặng Tuyết thay đổi, thời gian dọn dẹp hiện trường quá gấp, trong lúc gấp gáp, cô ấy vốn không kịp cho người mang cây lau nhà đến dọn dẹp, chỉ thay một tấm thảm trải sàn mới, tiện tay kéo tấm thảm, ngụy trang yên bình.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn An Tuyển Hoàng, nâng tay ngăn cản hành động nóng lòng tiến lên của Đặng Tuyết.
Bên kia, bàn tay nhỏ của tiểu Tuyệt đã bắt được một góc miếng vải đen, do không đủ cao, động tác xốc lên biến thành giật lại.
Tấm màn bị quẳng sang một bên, đồ vật che dấu bên dưới bị phơi bày trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Một vũng máu chưa khô, một khẩu súng lục đen bóng — súng của An Tuyển Hoàng sao lại ở đây?!
Anh mắt nghi ngờ đổ dồn về phía người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, tuy rằng anh đang ôm con gái, động tác có chút buồn cười, nhưng uy nghi mạnh mẽ vẫn khiến mọi người không dám nhìn thẳng, sự kính sợ không giải thích được tự nhiên nảy sinh.
Đây chính là An Tuyển Hoàng!
Một tiếng hít thở đột nhiên vang lên, lại thấy An Tuyệt đã vương tay nhỏ bắt được khẩu súng tùy thân của cha.
Súng thật không giống súng đồ chơi, thứ nhất, trọng lượng không nhẹ, thứ hai nguy hiểm như hình với bóng.
Mọi người hoảng sợ lùi về phía sau một bước, vừa nãy khẩu súng này vừa được sử dụng, bắn rơi một chiếc vương miện cao quý…
Tiểu Tuyệt nhi hơi khó khăn dơ cánh tay, trong lúc đó, mấy lần buông xuống, lại tiếp tục nâng lên, đối với đứa trẻ vừa tròn một tuổi mà nói, trọng lượng này rõ ràng đã vượt quá tải trọng bình thường, nhưng cậu bé cũng không ném đi…
Đôi mắt Dạ Cô Tinh lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn, vừa vui mừng, lại vừa buồn bã, quả thật là cảm xúc ngổn ngang.
Cô vui mừng vì, tinh thần can đảm của con trai khi đối mặt với máu tươi, cùng quả quyết nhận thức được mục tiêu. Khẩu súng đồ chơi bị lãng quên là bằng chứng tốt nhất, Tuyệt nhi của cô, biết cái gì là thật, cái gì là giả, cái gì mới là cái mà bản thân mong muốn.
Điểm ấy, cực kỳ giống cha nó.
Đau lòng lại cũng bởi vậy mà đến, cô có thể đoán được, con đường tương lai mà con trai bước đi, sẽ cô đơn lẻ loi ra sao, nhưng đó lại là số mệnh cùng trách nhiệm mà nó không thể trốn tránh.
Hiểu con không ai bằng mẹ. Dạ Cô Tinh có thể nhận thấy được sự tàn bạo trong ánh mắt của con trai, đứa bé nhìn chằm chằm không chớp, mắt đánh về phía con bướm đang bay đến gần lò sưởi âm tường, trong mắt lộ ra thái độ cuồng nhiệt thích thú, sự tuyệt vọng giãy dụa trước khi chết khiến nó nhìn không chớp mắt, tiếp đó, mím chặt môi, cuối cùng, cười lạnh lùng.
Dạ Cô Tinh tận mắt nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, lập tức, thản nhiên tiếp nhận.
Cô chỉ cần biết, đây là con trai cô.
—Như vậy là đủ rồi.
Tuyệt nhi của cô là một con ngựa mạnh mẽ được định sẵn sẽ phi nước đại trên thảo nguyên hoang dã, là chim ưng bay lượn trên bầu trời, cho nên, cô sẽ không cho cậu bộ yên ngựa, cũng không cho cậu cái lồng chim, cô sẽ dành cho con trai tất cả những gì cậu bé mong muốn!
Cho dù là, tiếp tay giết người.
Có lẽ, đây là điểm duy nhất cô vui mừng— May mắn là Tuyệt nhi không phải phật sống nhân ái từ bi, cũng không phải chúa tể nhân loại cứu khổ cứu nạn, cậu bé giống cha mình, có được trái tim quả cảm và kiên quyết.
Đôi mắt đen của An Tuyển Hoàng sâu thẳm, ánh mắt nhìn về phía con trai không giống như đang nhìn một đứa trẻ.
Đột nhiên, anh nặng nề mở miệng—
“Tuyệt nhi, con nghĩ kỹ chưa?” Nghiêm túc, lạnh lùng, không giống cha đối với con trai, cũng không phải là cấp trên đối với cấp dưới, đặt ở thời cổ đại, có lẽ có thể xưng là “uy nghiêm của phụ quân”.
Dạ Cô Tinh nắm chặt hai tay, nhưng không lên tiếng, đây là chuyện cha muốn dạy con trai mình, cô không thể xen vào, cho dù đau lòng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Trong mắt An Tuyệt hiện lên ánh sáng ngây thơ, lại bình tĩnh, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Gật gật đầu, cậu muốn.
An Tuyển Hoàng nâng chân bước đến trước mặt đứa bé, cậu nhóc thấp bé chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không hề rụt rè, cho dù dưới ánh mắt mạnh mẽ và cố ý áp chế của cha.
Bàn tay to của người đàn ông vỗ bờ vai gầy yếu của con trai mình, Dạ Cô Tinh da đầu tê rần, lại cố nén xúc động muốn tiến lên.
Thân thể nho nhỏ của Tuyệt nhi không kịp phòng bị, suýt nữa ngã về một bên, bẹp bẹp miệng, vô thức nhìn về phía mẹ.
Dạ Cô Tinh cười miễn cưỡng, mắt lộ ra khích lệ, nhưng không hành động.
An Tuyệt mở mắt, đôi mắt quật cường đón nhận ánh mắt lạnh lùng của cha.
“Như vậy, con còn muốn không?” An Tuyển Hoàng lại mở miệng lần nữa.
Bé trai xiêu vẹo nhìn một bên bả vai, quật cường mím môi, gật đầu, theo bản năng đưa tay cầm súng di chuyển xa khỏi người cha, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Sức nặng của một khẩu súng, đối với cậu bé, ít nhất là bây giờ, đối với cậu nó vẫn còn quá nặng.
An Tuyển Hoàng gia tăng lực đạo, thân thể nho nhỏ càng nghiêng ngả dữ dội—
“Như vậy, con vẫn muốn?”
“Muốn!” Bẹp bẹp miệng, giọng đã nghẹn ngào.
Ánh mắt An Tuyển Hoàng hung ác, bé Tuyệt dựa vào thái độ kiêu ngạo nhất định không buông tay, cho dù thân thể nhỏ bé đã không chịu nổi áp lực của cha mình, lung lay sắp đổ.
“Hoàng, đủ rồi.” Dạ Cô Tinh đi đến bên cạnh hai cha con, bình tĩnh nói.
Người đàn ông nhìn cô một cái, Dạ Cô Tinh nhìn lại, lại từ trong đôi đồng tử sâu thẳm đen bóng đó thấy được tia sáng vui mừng và tự hào.
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, ôm con trai vào lòng.
Tuyệt nhi lặng lẽ vùi đầu vào vai mẹ, trong lòng lại ôm chặt khẩu súng lục đen không chịu buông tay, giống như đây là phần thưởng cậu giành được, là bằng chứng chiến thắng.
Toàn trường thoáng chốc yên lặng, chợt bộc phát ra tiếng bàn luận sóng sau cao hơn sóng trước, tiếng thì thầm, tiếng chúc mừng…
“Thật đáng chúc mừng! Cậu chủ nhỏ tài năng hơn người, ngày sau sẽ có thành tựu lớn!”
“Quả là hổ phụ không sinh khuyển tử, chúc mừng cậu An!”
“Cậu chủ nhỏ thật can đảm, nhất định sự nghiệp to lớn, sẽ leo lên đỉnh trong nay mai…”
…
“Vẫn chỉ là một đứa trẻ! Sao có thể làm được như vậy?” Giọng nói mềm mại và trẻ trung.
“Ôi, con gái ngốc, đợi con có con rồi, sẽ biết nỗi khổ tâm của cha mẹ.” Tận tình chỉ bảo ân cần.
“Mặc kệ khổ hay không khổ, làm như vậy là không đúng! Sao có thể áp đặt ý muốn của người lớn lên trên người thế hệ tiếp theo, ngộ nhỡ đây không phải ý muốn của đứa trẻ thì sao?”
“Sao con biết tất cả không phải do bọn trẻ muốn?” Ánh mắt của người mẹ, hòa ái lại khoan dung trước sau như một.
“Con…” Cô ta á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn yếu ớt mà kiên trì giữ quan điểm của mình, “Mặc kệ nói như nào, trẻ con đều nên có một tuổi thơ vui vẻ…”
“Con không phải đứa bé kia, làm sao có thể kết luận nó không vui vẻ được? Con gái, đây là đứa trẻ nhà họ An, sinh ra nhất định không giống người thường. Vừa nãy, con có thấy không? Đây là con đường nó tự chọn.”
“Nhưng mà, mẹ!”
“Con gái ngốc, con nên thấy may mắn, bản thân là con gái, có thể không vướng bận sống cuộc sống mà bản thân mong muốn.”
“… Con biết rồi. Sau này… con sẽ không ngang ngược với anh trai nữa.”
“Con gái ngoan.” Người mẹ gần như cười ra nước mắt.
……
Đối mặt với âm thanh chúc mừng của mọi người, vẻ mặt An Tuyển Hoàng lạnh nhạt, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Đặng Tuyết cầm mic, cười tươi tắn, tuyên bố kết thúc bữa tiệc.
Tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo dần dần biến mất, có người ra về, có người chào hỏi vài câu rồi về, Dạ Cô Tinh không nghe vào nổi một chữ, bởi vì cô cảm nhận được thân thể đang run rẩy nhè nhẹ của đứa bé trong lòng, trên cổ truyền đến cảm giác ẩm ướt nóng bỏng.
“Con trai, con tủi thân à?”
Thân thể bé nhỏ run lên, không nói lời nào, nhưng Dạ Cô Tinh biết, bé ngầm thừa nhận, bời vì cảm xúc truyền đến trên cổ càng thêm nóng bỏng, cứ thế trượt xuống.
“Nhưng đây là bản thân con chọn lựa, nếu đã làm, thì cần dũng cảm gánh vác kết quả, như vậy mới là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, biết chưa?”
“Vâng…” Âm thanh như mèo con vang lên.
“Đàn ông không thể khóc.”
“Không… khóc.”
Dạ Cô Tinh cười, vỗ nhẹ lưng bé: “Con trai ngoan…”