Có môt thứ đáng sợ mang tên "thời gian". Nó để lại cho con người muôn vàn kỉ niệm, có đau, có thương, có vui, có buồn...và cũng có chia ly. Yến Di không ngờ rằng một năm lại trôi qua nhanh như vậy, đã đến lúc cô phải rời đi.
Hỏi cô có tiếc nuối không? Cô sẽ không ngần ngại mà nói "có". Cô luyến tiếc anh, không muốn rời xa anh. Trong thời gian ở cạnh anh, cô mới nhận ra, cô không tuyệt tình như vậy, chỉ là chưa đến lúc, chưa đến lúc ai đó làm cô rung động mà thôi. Yến Di thở dài nhìn nơi quen thuộc mình ở một năm qua, lòng đau tê tái, oán hận thời gian sao trôi nhanh như vậy.
Người đời nói quả không sai, chúng ta không thể so sánh thời gian với vàng bạc, tiền tài hay những giá trị vật chất khác, nó hơn thế! Thời gian là thứ quý giá nhất mà chúng ta được cuộc đời này ban tặng, tuy vậy, thời gian của mỗi người là khác nhau, và sự cảm nhận về thời gian của mỗi người cũng khác nhau trong từng thời điểm. Nhưng dù thời gian có khoác lên chiếc áo màu gì, và chúng ta cảm thấy thời gian của mình trôi nhanh hay chậm, dữ dội hay dịu êm, ồn ào hay lặng lẽ, điều đó không quan trọng. Quan trọng là nó vẫn luôn miệt mài trôi đi một cách đáng sợ, món quà vô hình và bí ẩn này vẫn luôn âm thầm chi phối cuộc sống của chúng ta dù chúng ta có muốn hay không. Để sau này không phải nuối tiếc về nhiều thứ, có lẽ, ngay từ hôm nay, chúng ta nên học các để kiểm soát lại nó – thời gian!
Đó là thứ đã trôi qua thì sẽ không bao giờ tìm lại được, rất nhiều người có thể thấy được vẻ đẹp của thời gian và không phải ai cũng thấy được điều đáng sợ của nó.
- Di Di.
Yến Di đang nhập tâm suy nghĩ bị tiếng gọi trầm ấm làm giật mình, cô vội đưa tay lau nước mắt không biết rơi khi nào rồi mới quay người lại
- Có chuyện gì sao?
- Em đang suy nghĩ gì mà tôi gọi không nghe? Dạo gần đây em hay thất thần, có chuyện gì sao?
Nam Cung Thần hơi nhíu mi nói, gần đây anh hay thấy cô ở một mình, anh đến cũng không phát hiện ra, cô có chuyện gì giấu anh sao?
- Không có, em chỉ đang suy nghĩ, một năm đến thật nhanh.
- Ừ.
Thấy anh không biểu hiện gì, cô đoán chắc anh đã quên điều anh nói một năm trước. Vậy cũng tốt, quên đi để mình cô nhớ được rồi. Lấy lại tinh thần, Yến Di hỏi
- Anh tìm em có chuyện gì sao?
- Lát nữa tôi phải bay sang Anh một chuyến, em ở nhà chờ tôi trở về.
- Sang Anh? Anh có việc gì sao?
- Tôi đi công tác.
Đó cũng chỉ một phần thôi, anh qua đó để bàn bạc chuyện hôn sự cho em gái mình. Nói cũng nhanh thật, em gái anh vậy mà qua đó gần hai năm rồi. Bọn họ muốn lấy ngày hai người quen nhau để tổ chức hôn lễ, quá gấp rút, chỉ còn bốn tháng không biết chuẩn bị kịp không. Nếu không thì phải dời sang năm sau nữa...càng nghĩ Nam Cung Thần càng phiền não. Tại sao anh phải đi? Ba mẹ nói là tiện đường đi luôn, còn họ ở đây chuẩn bị đến ngày cưới sẽ bay qua.
- À, qua đó có gặp Mẫn Nhi cho em gửi lời cảm ơn.
Nếu không nhờ Nam Cung Mẫn, cô cũng không đứng lên được như ngày hôm nay. Gửi lời cảm ơn cũng xem như lời tạm biệt, chẳng biết họ có duyên gặp lại hay không.
Nhìn cô, lời muốn nói ra anh đều nuốt lại. Hôm nay tâm trạng cô không tốt? Nam Cung Thần muốn hỏi cô có muốn đi cùng anh hay không. Từ lúc chân cô bị thương, Yến Di đã rất ít rời khỏi biệt, hầu như chỉ ở trong nhà. Bây giờ chân cô đã tốt lên, anh muốn đưa cô đi những nơi mà anh đến, rất tiếc lời nói này anh lại không nói ra.
- Được rồi, sắp đến giờ bay, tôi đi đây. Ở nhà không được chạy lung tung biết không? Đợi tôi trở về, tôi có việc muốn nói với em.
Yến Di nghe xong bĩu môi, anh nghĩ cô là con nít sao? Dặn kĩ như vậy làm gì? Nam Cung Thần nhìn biểu hiện của cô thì bật cười, giang hai tay ra nói
- Lại đây, ôm một cái nào.
Cô không qua liền, chỉ đứng quan sát nhìn anh cho đến khi anh lên tiếng lần nữa
- Ngoan, tôi sắp đi rồi.
Lúc này, Yến Di mới chậm chạp bước qua, khi cách chỗ anh đứng còn hai bước chân thì nhào vào lòng anh, hai tay ôm hong anh thật chặt. Cô muốn lưu lại hơi ấm cuối cùng của anh, ai biết sau này có gặp lại?
Nam Cung Thần nhắm hai mắt, đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, giọng khàn khàn lên tiếng
- Tôi phải đi rồi.
- Ân, anh nhớ về sớm.
- Được.
Anh buông cô ra, tay xoa xoa đầu cô sau đó rời đi. Yến Di đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh mà sóng mũi cay cay. Cô...yêu anh thật rồi, đến bây giờ cô mới biết mình yêu anh đến chừng nào.
Thần, em phải làm sao đây? Em...không muốn rời đi, em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.
- Thần.
Nam Cung Thần ở xa nghe loáng thoáng tiếng cô, bước chân hơi dừng lại, quay người nhìn về phía cô. Yến Di biết anh nghe được, cô liền hét lên
- Nam Cung Thần, em yêu anh!
Ở xa, anh chỉ nghe được ba chữ Nam Cung Thần, còn ba chữ sau anh không nghe rõ vì lúc nãy có chiếc xe chạy ngang qua. ( giải thích cảnh: lúc này NCT đứng ngoài cửa sắt sát đường, còn Yến Di đứng ở bên trong nên không nghe được. Xe chạy ngang qua dĩ nhiên là siêu xe, vì đây là khu biệt thự cao cấp)
Anh hơi nhíu mày, anh đang định hỏi lại thì người bên cạnh lên tiếng
- Chủ tử, sắp muộn giờ.
- Được.
Anh gật đầu, quay lại nhìn cô rồi mới ngồi lên xe rời đi. Yến Di không biết nên vui hay buồn việc anh không nghe rõ lời mình nói. Dù gì trước khi rời đi, nói ra tiếng lòng cô đã mãn nguyện rồi.
- Cung Thần, tạm biệt anh. Em hi vọng, chúng ta sẽ không gặp lại.
- ------------
P/s: Nên ngược không ta🤔🤔🤔