Diệu Lam không nói gì đuổi theo anh
- Cậu phải bình tĩnh lại.
- Mẹ nó, bình tĩnh. Cậu bảo tôi bây giờ còn bình tĩnh được sao?
Nam Cung Thần gầm lên, Diệu Lam lúc này thật sự muốn đánh cho anh một trận để anh tỉnh táo
- Cậu đi tìm người có nhóm máu thích hợp tôi không cản. Nhưng ngoài kia có vô số người, cậu lấy thời gian bảy tiếng đó tìm được sao? Đồ đần.
Hai chữ cuối Diệu Lam như hét lên, anh đang kích động cũng sực tỉnh. Phải rồi, chỉ có bảy tiếng, anh cứ ra ngoài tìm như vậy không khác nào mò kim đáy bể? Thấy anh rốt cuộc cũng tỉnh táo, Diệu Lam thở nhẹ một cái rồi nói
- Tôi sẽ vận dụng mối quan hệ để tìm thử. Bây giờ cậu kích động như vậy không làm được gì, ở lại đi.
Nói xong hắn rời đi để lại Nam Cung Thần ở đó. Bảy tiếng, được thôi, ông đây sẽ chạy đua với tử thần coi thử ai nhanh hơn ai.
Trong khi đó, trong phòng cấp cứu
- Chúng ta kéo dài được bảy tiếng sao?
Một bác sĩ khác lên tiếng, Dung Chính Hạo nghiến răng nghiến lợi nói
- Không được, cũng phải được.
Nói xong hắn bắt tay vào thải máu ra ngoài cho cô, cứ cách một tiếng thải một ít như vậy tính mạng có thể giữ lâu hơn. Trong thời gian đó hắn cũng phẫu thuật đôi chân cho Yến Di.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, mỗi một phút như một viên đạn có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào. Nam Cung Thần hết đứng rồi ngồi, cuối cùng anh dựa hẳn vào tường hai tay đút vào túi quần nắm chặt lại. Chấn Nam và Cố Dạ Huân lần đầu thấy anh như vậy, nên cũng không biết an ủi anh thế nào đành ngồi im lặng.
- Không được rồi, cô ấy không cầm cự được lâu nữa. Các bộ phận cơ thể có dấu hiệu tổn thương một cách nghiêm trọng.
Nghiêm trọng hơn khi nãy là đằng khác. Dung Chính Hạo vẫn không bỏ cuộc, cả mười năm làm ngành bác sĩ hắn chưa bao giờ biết hai từ "bỏ cuộc" là viết như thế nào.
Sáu tiếng năm mươi tám phút
- Bác sĩ Dung, anh đừng cố chấp như vậy. Trong bảy tiếng làm sao có thể tìm được một người có nhóm máu đặc biệt chứ?
Người lên tiếng là phụ tá của anh, tên là Tĩnh Nhu.
- Im miệng.
Dung Chính Hạo quát lên, hai phút nữa, hắn tin kỳ tích sẽ xảy ra. Đối với đám người ngoài kia không gì là không thể làm.
Còn ba mươi giây, cuối cùng cánh cửa phòng bệnh mở toang ra, Diệu Nam trên tay cầm hai người phụ nữ hơi thở có chút hỗn loạn nói
- Đã tìm thấy người.
- Tốt, bắt đầu tiến hành xét nghiệm máu.
Diệu Lam ngồi phịch xuống ghế, bảy tiếng đó hắn giống kẻ điên vậy. Lụt tung nơi này cuối cùng tìm được hai người, lúc đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đem người đến đây.
Nam Cung Thần nhìn Diệu Lam bằng ánh mắt cảm kích, hắn chỉ nhìn anh cười nhẹ một cái.
***
Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện. Trên hành lang của phòng cấp cứu yên ắng lạ kỳ. Đám người Cố Dạ Huân trong khi chờ đợi đã ngủ thiếp đi trên băng ghế. Còn anh vẫn ngồi đó, hai tay nắm lấy nhau, mặt cúi xuống nhìn nền nhà lãnh lẽo.
Mặt trời dần lên cao, một ngày mới lại bắt đầu và đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Lúc Nam Cung Mẫn đem đồ ăn sáng đến, mọi người cũng đã dậy. Cô đưa mỗi người một phần rồi đi lại chỗ Nam Cung Thần ngồi xuống bên cạnh
- Anh, ăn sáng đi nếu không anh sẽ không trụ nổi đến khi phẫu thuật kết thúc.
Anh nhìn đứa em gái của mình, đưa tay xoa đầu Nam Cung Mẫn anh nói
- Không ăn, anh không đói. Em ăn đi.
- Không đói cũng phải ăn.
Nam Cung Mẫn nhét hộp thức ăn vào tay anh, cưỡng chế bắt Nam Cung Thần ăn sáng. Không có cách nào, anh đành ăn qua loa vài miếng liền không ăn nữa. Lúc này Nam Cung Mẫn mới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cùng anh chờ.
Có thể nói đây là cuộc phẫu thuật dài nhất từ trước đến giờ. Hơn hai mươi tiếng làm phẫu thuật, cuối cùng phòng cấp cứu cũng mở ra. Bác sĩ đi ra đều là vẻ mặt mệt mỏi.
Nam Cung Thần thấy cửa mở vội đứng dậy hỏi
- Bác sĩ cô ấy sao rồi?
Dung Chính Hạo không trả lời liền, hắn đưa tay xoa ấn đường của mình rồi mới lên tiếng
- Phẫu thuật rất thành công, cũng may có nhóm máu thích hợp để thay thế, mà mạng cô gái này cũng lớn trúng độc Polonium-210 mà không chết quả thật là một kỳ tích. Vết đạn cũng không có gì đáng ngại, chỉ có điều....
- Có điều cái gì?
Nam Cung Thần nóng nảy hỏi.
- Chỉ có điều chân cô ấy tổn thương nặng, muốn đi lại được phải kiên trì nếu không cả đời này đừng mong đứng lên.
- Vậy...sau khi lành lại và đi được thì sao?
- Không được vận động mạnh, nhìn cô ấy chắc là người luyện võ. Sau khi lành lại, chân là nhược điểm chí mạng của cô ấy, võ cũng không thể tập nữa. Những năm khổ luyện cũng vì thế mà biến thành công cốc.
- Nghiêm...nghiêm trọng như vậy?
Nam Cung Mẫn không ngờ, vì sự kiện lần này Yến Di lại trả giá đắc như vậy. Trong lòng cô hình như có gì đó đang thay đổi.
Nam Cung Thần nhìn bác sĩ hỏi
- Vậy khi nào cô ấy tỉnh?
- Tùy vào cô ấy, có thể một tuần, một tháng, một năm...nếu cô ấy còn ý chí sống thì việc tỉnh lại là điều sớm muộn.
Nói xong, Dung Chính Hạo rời đi. Yến Di cũng được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Trong thời gian này cô bị cách ly với bên ngoài, muốn thăm cô chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào.
Yến Di nằm ở đây một tuần thì anh mang cô về thành phố T điều trị, để cô nằm ở bệnh viện nhà mình vẫn là an toàn nhất. Khi Nam Cung Mẫn biết chuyện, anh đã ở trên máy bay, làm cô tức giận không thôi
- Đồ vô tâm, em mà gặp anh sẽ phanh thay anh ra trăm mãnh. Đồ trọng sắc khinh em gái, đi cũng không nói một tiếng để người tới đến tiễn...
Giọng cô lúc đầu rất lớn nhưng càng nói càng nhỏ cuối cùng chỉ phát ra những âm thanh nghẹn ngào. Phong Tần nhìn thấy vội ôm cô vào lòng
- Tiểu Mẫn, em làm sao vậy? Không khỏe sao?
Nam Cung Mẫn dựa đầu vào vai anh, thút thít nói
- Chị ấy sẽ vượt qua được cú sốc tinh thần khi tỉnh lại chứ?
Dù Nam Cung Mẫn không nói tên nhưng Phong Tần biết cô đang nói ai. Anh hôn nhẹ lên trán cô
- Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.