Ninh Thư trợn mắt, người gì đâu mà lành như đất, ngủ trên giường không sướng à mà cứ phải ngủ dưới đất?
Nghĩ cái gì nằm trên chiếc giường êm ái vẫn nghĩ được, cậu chịu khổ nhưng người ta nào có quan tâm, khổ đến mấy cũng chỉ tội cái thân mình.
Ninh Thư kéo Vương Bác dậy: “Vào phòng mà ngủ.”
Vương Bác lắc đầu: “Thôi mẹ ạ.”
“Tại sao?” Ninh Thư hỏi Vương Bác: “Không muốn nhìn thấy Thái An Kỳ thì ly hôn đi, chịu đựng chiến tranh lạnh làm gì?”
“Không phải, con…” Vương Bác không biết nói sao, phụ nữ nào cũng đi thẳng vào vấn đề vậy à?”
“Vào rồi lát nữa bọn con lại cãi nhau, con không muốn vào.” Vương Bác trả lời.
“Con mặc kệ nó là được, đừng cãi nhau là xong.” Ninh Thư cả giận.
Vương Bác gãi đầu: “Con mặc kệ thì cô ấy lại trách con.” Thái An Kỳ sẽ lại nói anh cậy răng không hé nửa lời.
Ninh Thư: …
Hờ, không yêu thì nó vậy.
Sống với người ghét mình là sai lầm.
Ninh Thư cáu: “Lỡ không cãi nhau thì sao, cãi nhau thì hãng ra ngủ.”
Vương Bác nhìn mẹ, không biết nói sao: “Mẹ à…”
“Vào phòng ngủ, xem nó dám nói gì.” Ninh Thư nói.
Vương Bác đành về phòng.
Nửa đêm thì bị đuổi ra ngoài, Ninh Thư mở cửa hỏi Vương Bác lại đang sải chiếu: “Thế tại làm sao hả con?”
Vương Bác buồn bã không trả lời.
“Bị làm sao?” Ninh Thư hỏi cố.
Vương Bác vừa ngại vừa xấu hổ: “Là chuyện vợ chồng.”
Ninh Thư chớp mắt: “Con không được à?”
“Mẹ…” Vương Bác suýt nhảy cẫng lên, anh ta nói: “Cô ấy không chịu.”
Không chịu làm chuyện vợ chồng.
Ninh Thư an ủi con trai: “Chắc do nay đi khám về vẫn mệt.”
“An Kỳ bảo rằng con xem cô ấy là gái đứng đường, cô ấy mệt mà con vẫn đòi chơi.” Vương Bác thở dài: “Con không hề nghĩ như thế nhưng cô ấy vẫn rất giận.”
Ninh Thư gật đầu: “Thế thì con ngủ đất đi.”
“Mẹ ơi…” Vương Bác gọi Ninh Thư, Ninh Thư ngoảnh lại nhìn Vương Bác: “Sao thế?”
“Không… không có gì ạ.” Vương Bác lắc đầu.
Ninh Thư trợn mắt, nói câu ly hôn khó vậy sao?
Sống với nhau nhưng suốt ngày cãi nhau, không đủ khả năng viết nên cuốn tiểu thuyết yêu hận đan xen, vậy mà vẫn không nỡ ly hôn.
Ôi trời~~~
Ninh Thư về phòng, hôm sau dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Vương Bác.
Vương Bác ăn sáng xong đi làm, ra đến cửa lại gọi Ninh Thư: “Mẹ ơi…”
Ninh Thư nhìn Vương Bác: “Gì?”
Vương Bác gãi đầu phiền não: “Không có gì, con đi làm ạ.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư nấu thuốc mang vào phòng Thái An Kỳ. Thái An Kỳ đang ngái ngủ, sáng ra khát nước nên uống hết cả bát thuốc.
Uống xong lại nằm ngủ tiếp.
Ninh Thư châm kim vào bụng Thái An Kỳ, Thái An Kỳ bị đau bật tỉnh dậy, cảm giác đau như bị kim chích.
“Bà chích cái gì đau thế?” Thái An Kỳ kiểm tra bụng, không có gì lạ.
Nhưng vừa xong bụng cô đau lắm.
Ninh Thư lạnh lùng: “Tôi kéo chăn che bụng cho cô thôi.”
Thái An Kỳ nghi ngờ, kiểm tra lại vẫn bình thường mà cũng không còn đau, như thể cảm giác vừa nãy chỉ là tưởng tượng.
Thái An Kỳ không nghĩ nữa, tiếp tục lăn ra ngủ.
Ninh Thư mang bát ra ngoài.
Thái An Kỳ ngủ quá giờ trưa mới dậy, ngồi ngoài phòng khách gặm táo chờ cơm trưa.
Trưa nay Vương Bác không về ăn cơm, anh ta gọi báo cho Ninh Thư bảo rằng sẽ ăn bên ngoài.
Nhìn Thái An Kỳ ngồi xem ti vi, Ninh Thư nấu hai bát mì.
Thái An Kỳ chê bát mì không thịt ra mặt, cô ta về phòng thay đồ đẹp tính ra ngoài.
Ninh Thư nhướn mày hỏi: “Cô khoẻ rồi à?”
“Tôi đi gặp các chị em.” Thái An Kỳ nói.
Ninh Thư: →_→
Các chị em?
Ninh Thư hoà nhã: “Từ từ đã, tôi đi với cô.”
Thái An Kỳ trợn tròn mắt: “Bà muốn đi với tôi?”
Ninh Thư ăn hết bát mì, nói: “Cô khoẻ rồi thì đi mua thức ăn với tôi.”
“Tôi có hẹn với bạn, các chị em đang đợi tôi đến.” Thái An Kỳ nhắc lại.
“Đừng lôi chị em vào đây, tôi biết cô có hẹn với đàn ông.” Ninh Thư nói: “Đi mua thức ăn với tôi.”
Thái An Kỳ bặm môi: “Là nữ, không phải nam.”
“Thế gọi điện đi, để tôi bảo với nó cô đang ốm không đi được.” Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ không muốn gọi: “Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, không khiến bà quan tâm mà bà cũng không có quyền quản lý.”
Ninh Thư nói: “Tôi biết tôi không có quyền quản lý cô nhưng tôi cần phải biết cô có đi hẹn hò với đàn ông hay không. Tôi không nói cho Vương Bác biết chuyện quá khứ của cô, không có nghĩa là tôi dung túng cho hành vi trơ trẽn này.”
Thái An Kỳ cáu kỉnh giậm chân trở về phòng.
“Có đi chợ không đấy?” Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ cáu: “Không đi.”
Một lúc sau Thái An Kỳ đi ra ăn hết bát mì trương phình sau đó tiếp tục ru rú trong phòng.
Ninh Thư cầm bút sổ qua gõ cửa.
Mở cửa ra nhìn thấy sổ bút trong tay Ninh Thư, Thái An Kỳ sầm mặt: “Tôi không khoẻ mà bà vẫn bắt tôi làm việc sao? Có mẹ chồng nào độc ác hơn bà không?”
Ninh Thư thản nhiên: “Cô vừa nói cô đã khoẻ mà?”
“Tôi nói bao giờ, tôi không hề nói câu đó.” Thái An Kỳ cãi lại và đóng rầm cửa.
Ninh Thư đứng bên ngoài nhún vai, cô thích là được.
Về phòng, Ninh Thư bật máy tính rồi xâm nhập vào máy tính của Thái An Kỳ.
Dù gì cô cũng từng học lập trình, không đủ trình gọi là hacker giỏi nhưng vẫn đủ kiến thức để xâm nhập máy tính Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ lại đang chat s** trong phòng, xinh đẹp và quyến rũ, thỉnh thoảng còn làm vài động tác khiến đối phương chỉ muốn bổ nhào vào cô ta.
Ninh Thư lưu lại tất cả.
Kiểm tra lịch sử trò chuyện của Thái An Kỳ, Ninh Thư phát hiện cô ta toàn nói chuyện với đàn ông.
Thái An Kỳ chơi trò gì vậy? Nuôi chim à?
Bảo cô ta là gái đứng đường cũng không hẳn, vì cô ta đưa đàn ông vào tròng bằng sắc đẹp và năng lực, cô ta cao cấp hơn gái đứng đường.
Ninh Thư trợn mắt, ôi cái thế giới lạ lùng.
Chắc sợ Ninh Thư xông vào phòng như lần trước, hôm nay Thái An Kỳ kê đồ chặn cửa, vậy sẽ có đủ thời gian chạy vào phòng vệ sinh mặc quần áo.