Thái An Kỳ muốn Ninh Thư nấu cơm vậy mà lại bị Ninh Thư lái sang chuyện tuổi mãn kinh làm cô ta tức không làm gì được.
Thật sự tưởng mình là phu nhân nhà giàu đến lúc an hưởng tuổi già.
Thái An Kỳ lại đành đặt đồ ăn, tuy nhiên lúc này chỉ đặt ba mặn một canh, ít hơn mâm cơm thịnh soạn bày nửa cái bàn ăn như bữa trưa.
Nhân viên giao hàng mang thức ăn đến, Thái An Kỳ sầm mặt rút tiền trả.
Càng nghĩ Thái An Kỳ càng tức, cô lấy chồng theo chồng, sao cô phải nuôi cái nhà này.
Cơn giận ngày một lên cao, cô ta nói với Ninh Thư đang lấy bát đũa: “Mẹ không khoẻ thì đừng lo chuyện nhà nữa, tiền lương của Vương Bác để đó con giữ cho.”
Ninh Thư nhăn mặt: “Đợi Vương Bác về rồi xem Vương Bác nói thế nào.”
Thái An Kỳ bớt nóng nảy hơn. Chỉ cần cô ân cần với anh ta, cô đảm bảo Vương Bác sẽ đưa tiền cho cô.
Vương Bác đi làm cả ngày về hơi mệt, Thái An Kỳ ra đón chồng, câu đầu tiên cô ta nói là: “Vương Bác, đưa thẻ lương cho em.”
Vương Bác sửng sốt, anh không hiểu chuyện gì nên nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Rửa tay ăn cơm.”
Vương Bác đi ngang qua Thái An Kỳ vào phòng vệ sinh rửa tay.
Thấy Vương Bác nghe lời Ninh Thư, Thái An Kỳ dậm chân khó chịu.
Vương Bác rửa tay ra ngồi xuống ghế, nhìn thức ăn một lúc rồi hỏi: “Lại đặt đồ bên ngoài?”
“Chứ không anh nghĩ nhà ăn gì.” Thái An Kỳ ngồi bên cạnh nói: “Đặt đồ thì phải trả tiền, mẹ không khoẻ không muốn làm việc nhà, anh đưa thẻ lương cho em đi.”
Vương Bác nhăn mặt: “Anh thấy tự nấu cơm vẫn hơn.”
Thái An Kỳ đặt cạch đũa xuống bàn: “Anh có nấu cơm đâu mà biết, nói mồm như anh dễ lắm.”
Thái độ sửng cồ của Thái An Kỳ làm Vương Bác im lặng một lúc lâu.
Thấy Vương Bác mất hứng, Ninh Thư biết tại sao Vương Bác không vui.
Bởi vì Thái An Kỳ toàn chọn món cô ta thích, không có một món ăn nào trên bàn là món Vương Bác thích.
Ta có thể nhận ra từ những việc nhỏ nhặt nếu người này không thích người kia.
Thái An Kỳ không thích Vương Bác ngu ngốc, cô ta chọn Vương Bác chỉ vì anh ta lành hiền, kể cả có lộ tẩy thì người đàng hoàng vẫn chọn nhẫn nhịn.
Dù có thêm một mẹ chồng nhưng cũng là người thật thà như Vương Bác, lấy Vương Bác không lo khổ.
Vả lại gái nào chẳng phải lấy chồng, nhà cô ta lại giục ghê quá, cô ta tự biết tình cảnh của mình. Cô ta phá thai vài lần không dễ chửa đẻ, gia đình có điện kiện mà biết chuyện sẽ bỏ cô ngay.
Chẳng bằng lấy gia đình như Vương Bác, không lo sự khác biệt về điều kiện, Vương Bác lại có công ăn việc làm, có nhà cửa đàng hoàng, về đó họ sẽ yêu thương cung phụng cô.
Ninh Thư nói với Vương Bác: “An Kỳ là vợ con, cho con bé giữ tiền cũng phải.”
Thái An Kỳ nghi ngờ Ninh Thư, cô ta không tin con mụ già này tốt bụng như thế.
Ninh Thư nói tiếp: “Nhưng không đưa hết tiền cho An Kỳ được. Mẹ sẽ cầm thẻ lương, mỗi tháng đưa An Kỳ nửa lương.”
Nửa lương cũng phải vào bốn, năm nghìn tệ.
“Nửa còn lại mẹ tạm giữ hộ, nhỡ nhàng gì không phải cuống quít chạy tiền.” Ninh Thư nói: “Các con còn phải sinh con, nuôi con nhiều khoản tốn kém nên cứ để mẹ cầm hộ.”
Thái An Kỳ không hài lòng, quanh đi quanh lại thẻ lương vẫn về tay bà ta, có đưa tiền hay không là quyền của bà ta. Chẳng lẽ cô đây mà phải ngửa tay xin tiền một con mụ già?
Vương Bác nghe mẹ nói gật đầu: “Vâng mẹ.”
Thái An Kỳ tức chết mất, cô ta định vứt đũa không ăn nữa. Nhưng lại nhớ ra con mụ già sẽ đổ hết thức ăn thừa, và cô sẽ bị đói cả đêm.
Cơm cô mua tội gì cô không ăn.
Thái An Kỳ tăng xông với cái mặt con ngoan của mẹ của Vương Bác. Mẹ kiếp, ít ra đàn ông trăng hoa còn biết phụ nữ thích gì.
Thái An Kỳ từng quen vô số đàn ông, cô ta chẳng cần nói toẹt mình thích gì, đàn ông vẫn tự hiểu tặng nó cho cô, quan tâm cô, nghĩ đủ mọi cách làm cô vui.
Tuy rằng cuối cùng đường ai nấy đi nhưng cũng đã từng có thời gian vui vẻ.
Thái An Kỳ thích cảm giác được theo đuổi.
Cô ta cũng từng gặp người mà cô ta thích. Tất nhiên cô ta vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn với anh kia, mặc dù bị đá nhưng cô ta cam tâm tình nguyện.
Song, đàn ông như Vương Bác là kiểu làm Thái An Kỳ cực kỳ tức giận, đầu toàn bã đậu không tinh ý không biết thế nào là lãng mạn.
Thái An Kỳ đè nén cơn giận đợi lát về phòng chỉ có hai vợ chồng rồi nói.
Tối đó Thái An Kỳ và Vương Bác nằm trên giường, Thái An Kỳ sờ ngực Vương Bác: “Vương Bác, đưa thẻ lương cho em đi, em lo liệu việc nhà cho. Mẹ anh không khoẻ, em sẽ cho bà được hưởng tuổi già sớm.”
Vương Bác nghĩ rồi nói: “Để mẹ cầm hộ vẫn hơn.”
Thái An Kỳ ngồi bật dậy đá Vương Bác: “Vương Bác, em mới là vợ anh nhưng anh lại đưa thẻ lương cho mẹ anh. Anh nào có xem em là vợ, em lấy anh được cái gì, anh nói đi?”
Thái An Kỳ nói rất to, Ninh Thư phòng bên cũng nghe thấy.
Vương Bác bị Thái An Kỳ đạp chẳng nương tình có hơi đau, nhưng thấy Thái An Kỳ giận quá, anh ta vẫn nhẫn nhịn: “Mẹ nghĩ cho tương lai vợ chồng mình thôi.”
Thái An Kỳ càng được nước lấn tới, to tiếng: “Đã thật sự vì tương lai của chúng ta thế thì bà nên đưa thẻ cho em. Bà ta muốn được cầm thẻ lương thì đi mà lấy ông già nào đó rồi giữ lương hưu của ông ta ấy.”
Vương Bác sầm mặt, không nhịn được nữa: “Lấy ông già cái gì, em quá lời rồi đó.”
“Không lẽ bà ta định gả cho trai đôi mươi, phải biết tự soi gương mà xem chứ.” Thái An Kỳ khinh thường.
“Đủ rồi Thái An Kỳ, bà là mẹ anh, em không tôn trọng bà được sao?” Vương Bác không nhường nhịn: “Anh chưa từng quá lời với mẹ vợ.”
“Mẹ em với bố em vẫn hạnh phúc, còn bà ta bị chồng vứt như vứt rác.” Thái An Kỳ điên tiết khi Vương Bác bảo vệ mẹ.
Mẹ kiếp, đây là tấm chồng mà cô chọn đấy, cứ tưởng sẽ biết thương vợ hoá ra vẫn là con ngoan của mẹ.
Vương Bác trong cơn giận dữ tát “bốp” Thái An Kỳ, cả hai sững sờ.
Thái An Kỳ ôm mặt ngạc nhiên không tin vào mắt mình.
Vương Bác tát xong cũng hối hận. Anh chưa từng đánh Thái An Kỳ vậy mà trong cơn giận dữ tát một cái lại tát tím mặt.
Vương Bác gọi khẽ: “An Kỳ.”
Thái An Kỳ ôm mặt cay cú, quát: “Anh tát tôi, anh giỏi nhỉ, anh là cái thá gì mà dám tát tôi.”