Ninh Thư sai Thái An Kỳ xào rau, Thái An Kỳ bị dầu bắn chạy vội vào phòng vệ sinh rửa nước lạnh vì sợ để lại sẹo xấu.
Thấy Thái An Kỳ bỏ thức ăn, cô cầm xẻng tiếp tục nêm nếm gia vị, rau chín thì tắt bếp.
“Để mẹ xem bỏng chưa nào.” Ninh Thư vào phòng hỏi Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ khó chịu, da cô mịn vậy mà có sẹo thì chết dở.
“Không bỏng thì nấu cơm tiếp đi.”
Thái An Kỳ tức giận: “Con đã bảo là con không biết nấu mà, sao mẹ cứ bắt con nấu thế. Mẹ không có tiền mua đồ ăn ngoài thì con bỏ tiền ra mua được chưa.”
Ninh Thư cười nhân từ: “Đây không phải là chuyện có tiền hay không. An Kỳ à, Vương Bác đi làm kiếm tiền nuôi cả gia đình, con không đi làm thì phải làm việc nhà.”
Thái An Kỳ chửi thầm Ninh Thư là con mụ giả nhân giả nghĩa, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Thái An Kỳ khó chịu: “Sao lại là mình con làm hết việc nhà?”
“Đó là trách nhiệm con à, con đã kết hôn với Vương Bác thì phải có trách nhiệm với căn nhà này.” Ninh Thư bảo: “Chồng việc này vợ việc kia, công việc của con là chăm sóc gia đình, tất nhiên nếu con đi làm thì việc nhà đến tay mẹ.”
Thái An Kỳ cười khẩy, chế nhạo: “Bà nói hay như đài ấy. Bà hết trách nhiệm vì gia đình nhưng rồi vẫn bị chồng bỏ thôi.”
Ninh Thư nhói lòng, bùng lửa giận.
Ninh Thư lạnh mặt, nói giọng lạnh nhạt: “Cô thấy con trai tôi không dám bỏ cô nên dám xấc xược à?”
Thái An Kỳ không hề biết sợ Ninh Thư, cô ta ghét nhất cái loại đàn bà giả vờ tốt bụng, cô ta đắc chí: “Bà có thể bảo Vương Bác ly hôn với tôi, tôi chiều hết.”
Ninh Thư chỉ nhìn Thái An Kỳ chằm chằm, sau đó cô hỏi: “Cô không muốn làm việc nhà?”
Thái An Kỳ hất cằm: “Tôi sẽ không trở thành bà nội trợ ám mùi dầu mỡ.”
Ninh Thư gật đầu: “Tức là về sau cô sẽ mua đồ ăn ngoài?”
“Đúng rồi, tôi sẽ mua.” Thái An Kỳ khinh thường: “Bà không trả thì tôi trả.”
“Cô thích mua cứ việc mua, chính miệng cô bảo cô trả đấy.” Ninh Thư lạnh lùng.
Thái An Kỳ nghẹn lời không đáp trả được.
Ninh Thư về bếp chặt gà nấu canh. Thái An Kỳ bĩu môi về phòng ngủ, hôm nay cô mệt quá.
Ninh Thư nấu canh gà, thức ăn còn lại đợi Thái An Kỳ mua.
Ninh Thư gõ cửa phòng Thái An Kỳ, Thái An Kỳ mới tắm xong ra mở cửa, cô ta khó chịu đăm đăm: “Gì thế?”
“Vương Bác sắp về ăn cơm rồi, cô mua thức ăn đi.” Ninh Thư nhắc nhở.
Thái An Kỳ bĩu môi lấy điện thoại đặt đồ, cô ta vẫn gọi rất nhiều món.
Ninh Thư miễn cho ý kiến, có phải cô trả tiền đâu mà cần lo.
Thái An Kỳ vẫy điện thoại, ra bề đắc chí: “Bà thấy chưa, một cuộc điện thoại là xong chuyện, sao phải nấu nướng phiền hà.”
Ninh Thư mỉm cười, tí nữa trả tiền đừng có xót.
Một lúc sau thức ăn giao đến, Ninh Thư gọi Thái An Kỳ: “Trả tiền đi.”
Thái An Kỳ xị mặt đứng lì ra không định trả tiền, nhân viên giao hàng vẫn đợi ngoài cửa.
Ninh Thư cười bảo: “Thế tôi trả vậy, mai cô đi chợ với tôi rồi trả nhé.”
Thái An Kỳ giậm chân, về phòng lấy ví đưa mấy tờ màu đỏ1 cho nhân viên giao hàng.
Ninh Thư nhận ra ví của Thái An Kỳ thuộc thương hiệu nổi tiếng, một cái ví cũng mấy chục triệu chứ nào có ít.
Đúng là người có tiền có khác.
Thái An Kỳ phải trả tiền rất không vui, cô ta cố tình giậm chân ra tiếng.
Ninh Thư giả vờ bị điếc, cô gọi bảo Vương Bác về ăn cơm.
Vương Bác đi làm về thấy cơm nước thịnh soạn bèn hỏi Ninh Thư: “Gọi cơm quán hả mẹ?”
Ninh Thư gật đầu: “An Kỳ không muốn nấu cơm nên nó bảo từ giờ để nó mua thức ăn.”
Vương Bác nhăn mặt: “Thế thì hết nhiều tiền lắm.”
Vương Bác phải đi làm nuôi cả gia đình nên áp lực nặng nề. Mâm cơm này hết cả mấy trăm tệ trong khi anh làm việc cả ngày cũng chỉ được ngần đó.
Thái An Kỳ ra khỏi phòng nghe Vương Bác nói thì sầm mặt, kéo mạnh cái ghế ngồi phịch xuống.
“Em trả chứ có phải anh trả đâu.” Thái An Kỳ lầm lì, nói chuyện như muốn đấm vào mặt người ta.
Vương Bác lại nhìn mẹ, Ninh Thư múc canh giả vờ không nghe thấy.
Vương Bác tức anh ách nhưng không biết phản bác An Kỳ thế nào, anh ta hít sâu, nói: “Cảm ơn em, An Kỳ.”
Vẫn còn cảm ơn được?
Ninh Thư nghe mà chỉ muốn đổ bát canh gà vào đầu Vương Bác.
Thái An Kỳ hừ lạnh, bưng bát ăn cơm.
Vương Bác cũng đành ăn cơm, anh ta ăn nhanh, Ninh Thư đặt bát canh gà trước mặt Vương Bác: “Uống đi con, gà An Kỳ làm thịt để nấu cho con đấy.”
Vương Bác cười gượng gạo, nói với Thái An Kỳ: “Cảm ơn em.”
Thái An Kỳ chỉ ừ lạnh lùng.
Vương Bác uống hết bát canh, cơm nước xong xuôi lại đi làm. Thái An Kỳ ăn xong cũng bỏ lại bát đũa về phòng khoá trái cửa.
Ninh Thư đổ sạch rất nhiều thức ăn thừa, rửa bát xong về phòng luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Nửa ngày trời Thái An Kỳ và Ninh Thư không gặp nhau, mạnh ai ở trong phòng người ấy.
Sẩm tối Vương Bác sắp đi làm về, Ninh Thư mới sang gõ cửa phòng Thái An Kỳ: “Sắp tối rồi đặt đồ ăn đi.”
“Lại đặt? Lúc trưa mới đặt còn gì?” Thái An Kỳ nói to.
Ninh Thư cười hiền từ: “Cô bảo ăn đồ thừa hại sức khoẻ nên tôi đổ hết rồi.”
“Bao nhiêu thức ăn như thế mà bà đổ hết đi?” Thái An Kỳ tức tối: “Không phải bà trả tiền nên bà lãng phí hả.”
Hờ hờ, người khác trả tiền nào thấy cô xót của, giờ phải móc tiền túi mới biết đau.
Ninh Thư bình tĩnh: “Cô bảo cô đặt đồ ăn ngoài, ăn đồ thừa hại sức khoẻ nên tôi đổ thôi.”
“Bà…” Thái An Kỳ thở mạnh giận dữ, thầm mắng đồ con mụ già.
Lành hiền cái quái gì, mẹ chồng độc ác thì có.
Ninh Thư vẫn nhắc: “Sắp tối rồi đấy cô đặt đồ đi nhé.”
Thái An Kỳ lắc tay Ninh Thư nhõng nhẽo: “Mẹ nấu cơm vừa ngon vừa sạch, con thích ăn cơm mẹ nấu nhất.”
Ninh Thư cười đôn hậu, vỗ bàn tay Thái An Kỳ: “Cô là phụ nữ nên cũng hiểu mà, tôi già rồi không còn khoẻ mạnh, nấu cơm mệt mỏi lắm.”