Ninh Thư mới vào tiểu nhị đã chạy qua nói với Ninh Thư: “Chào khách quan, có khách quan muốn ngồi chung với cô, mời cô qua bên này.”
Nhìn theo hướng tiểu nhị chỉ, Ninh Thư nhìn thấy Trương Gia Sâm quần áo gọn gàng đang cười với cô từ xa.
Ninh Thư sởn gai ốc, định rời quán mà tiểu nhị đã bảo: “Vị khách kia biết cô không muốn qua đó nên nhờ tôi chuyển lời đến cô.”
“Chuyển câu gì?” Ninh Thư nhăn mày nhìn Trương Gia Sâm ở xa.
“Có thể hợp tác.” Tiểu nhị nói.
Hợp tác với Trương Gia Sâm, cười ỉa.
Bị bán mà vẫn kiếm tiền cho Trương Gia Sâm ư, hợp tác cái con cúc cu.
Ninh Thư xoay người rời khỏi tửu lâu.
Trương Gia Sâm lắc đầu đuổi kịp Ninh Thư.
Ninh Thư đề phòng: “Tôi không hiểu sao anh bám tôi mãi làm gì, định trả thù sao?”
Trương Gia Sâm bình tĩnh: “Chuyện cũ chỉ là gió mây, sao tôi phải trả thù cô. Chúng ta cũng được xem như người quen, tôi chỉ muốn hợp tác với cô thôi.”
Không quen một chút nào được chưa. Ninh Thư từ chối: “Không cần hợp tác, có khi chúng ta sẽ chẳng gặp nhau ở bất cứ thế giới nào.”
Trương Gia Sâm bảo: “Nếu làm chung thế giới mà biết người kia có mặt rất quan trọng. Nói thật là tôi không muốn đối đầu với cô.”
“Thì?” Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm đưa một sợi dây màu đỏ: “Đạo cụ này sẽ cho chúng ta biết người kia có mặt.”
Ninh Thư co rụt con ngươi, lửa giận bùng lên trong lòng. Mẹ kiếp đây là dây tơ hồng.
Trương Gia Sâm định đưa cô dây tơ hồng.
Cái thằng chó đểu cáng.
Ninh Thư cười khẽ: “Khỏi.”
Ninh Thư quay đi, Trương Gia Sâm chạm vào cánh tay Ninh Thư rồi rút về ngay nhưng một cái chạm nhẹ vẫn đủ cho dây tơ hồng có cơ hội quấn vào tay Ninh Thư.
Sợi dây đỏ quấn ở cổ tay, Ninh Thư đanh mắt nhìn tay rồi nhìn Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm cười bảo: “Từ giờ chúng ta sẽ không thể tỏ ra không quen biết hay giết người kia khi làm chung thế giới.”
Ninh Thư đá mắt khinh thường, cô giơ tay: “Nhìn cho kỹ nhé.”
Sợi dây quấn quanh cổ tay mờ dần, cuối cùng hoá thành khói đỏ và biến mất, dây tơ hồng đã không còn trên tay Ninh Thư.
Trương Gia Sâm thấy vậy chỉ nhăn mày, vẫn nói chuyện bình tĩnh: “Cô không đồng ý?”
“Tại sao tôi phải đồng ý cho anh sử dụng dây tơ hồng với tôi. Anh tưởng tôi là Miêu Diệu Diệu bị anh lừa đến chết sao?” Ninh Thư khinh thường.
“Anh đã định trả thù vậy chúng ta cũng tỏ rõ thái độ.” Ninh Thư lùi về sau.
Trương Gia Sâm nhếch môi mỉm cười, lắc đầu: “Vì chúng ta đã từng ở phe đối địch nên cô rất thù hằn tôi.”
Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu…
Rõ ràng là mày bỉ ổi chơi trò bẩn thỉu lại bảo người ta thù hằn.
“Đúng rồi, tôi rất thù hằn anh.”
Ninh Thư nói với 2333: “Về không gian hệ thống.”
Trương Gia Sâm chỉ lạnh mặt nhìn Ninh Thư biến mất rồi quay đi.
Về không gian hệ thống, Ninh Thư khoanh chân trên ghế lẩm bẩm Chú Thanh Tâm, cô bị cái thằng chó Trương Gia Sâm làm cho tức chết.
Tưởng Hào quang Tin tưởng cô mua bằng sức mạnh tín ngưỡng vô dụng chắc.
May mà bị chơi một vố lúc làm nữ hoàng mới tạo động lực cho Ninh Thư mua Hào quang Tin tưởng để chống lại lời nguyền. Không ngờ lần đầu sử dụng lại cản phá trò bẩn của Trương Gia Sâm.
Cái thằng chó này quyết tâm trả thù đây mà. Cô ép anh ta phải tự sát, anh ta giết được cả Miêu Diệu Diệu ngây thơ vô tội mà nay tha cho cô mới lạ.
Ninh Thư hơi bị hả hê trên sự đau khổ của người khác, mất dây tơ hồng phí bao nhiêu kinh nghiệm, đáng đời.
Chuyện vừa nãy làm cô xuống tâm trạng, chưa cân bằng lại tâm trạng nên cô chưa định làm nhiệm vụ vội.
Cô lấy một quyển sách, đọc xong lại cất về kệ.
Cô tưới nước cho chậu hoa xinh đẹp mà vẫn khó chịu nên đi ngủ một giấc.
Ngủ một giấc ngon lành xong cô mới ngồi ngay ngắn trên ghế nói với 2333: “Gặp người uỷ thác của nhiệm vụ lần này đi.”
“Ừ.” 2333 vừa trả lời, một người phụ nữ xuất hiện trong không gian hệ thống.
Bác gái khoảng hơn năm mươi, có mái tóc xoăn ngắn.
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên cô gặp người uỷ thác nhiều tuổi như bác.
“Tôi tên Dương Tử Di, tôi muốn nhờ cô thay đổi cuộc đời giúp tôi.” Dương Tử Di quan sát Ninh Thư: “Cô trẻ quá…”
Dương Tử Di không tin tưởng cho lắm: “Cô là người thực thi nhiệm vụ?”
Ninh Thư gật đầu: “Thay đổi cuộc đời phải trả giá bằng sức mạnh linh hồn, bác có chắc chắn muốn thay đổi không?”
Dương Tử Di trầm ngâm rồi gật đầu: “Vì con trai, tôi đồng ý.”
Ninh Thư xác nhận lại: “Bác có chắc chắn muốn thay đổi cuộc đời không?”
“Tôi chắc chắn.” Dương Tử Di nói.
Nghe thấy đối tượng nhiệm vụ là con trai của bác gái, Ninh Thư gật đầu tiếp nhận: “Cháu nhận nhiệm vụ này.”
Linh hồn Dương Tử Di biến mất khỏi không gian hệ thống.
Ninh Thư tập động tác vận động ngực, hít sâu và nói: “Bước vào nhiệm vụ.”
“Ok.” 2333 vừa dứt lời Ninh Thư đã bị chóng mặt.
Sau khi linh hồn sáp nhập hoàn toàn với cơ thể, Ninh Thư chưa mở mắt đã nghe tiếng đùng đùng đùng rung cả nhà từ phòng bên cạnh.
Ninh Thư bùng lửa giận, lòng cô rất phiền não.
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm.
Người cô nhớp nháp mồ hôi khó chịu.
Ninh Thư cứ bị bực bội, trái tim đập nhanh, rõ ràng đây là các triệu chứng của thời kỳ mãn kinh.
Cô khổ quá, có kinh nguyệt cũng khổ, không có kinh nguyệt còn khổ hơn.
Chú Thanh Tâm giúp cô bình tĩnh một chút, cô tiếp nhận cốt truyện.
Dương Tử Di là mẹ đơn thân, chưa sống với chồng được bảy năm đã ly hôn. Chồng bà là người lấy vợ rồi mới gặp được tình yêu của cuộc đời vừa ngây thơ vừa thuần khiết, khác một trời một vực với cô vợ ở nhà.
Dương Tử Di chấp nhận ly hôn chồng với phí chu cấp lớn và nuôi con. Sau đó chồng bà sung sướng kết hôn với tình yêu đích thực.
Hàng tháng cho Dương Tử Di và cậu con trai Vương Bác tiền sinh hoạt.
Dương Tử Di là người khá lành hiền, chỉ khá lành hiền vì bà có tính nhu nhược, biết nhẫn nhục chịu đựng. Chỉ sống một mình nuôi đứa con trai mới sáu tuổi, bao nhiêu năm qua không hề đi bước nữa.