Ninh Thư hơi bị cạn lời với Ngọc Linh Nhi: “Ra chỗ khác, muội không hiểu chuyện giữa ta và hắn.”
Ngọc Linh Nhi giang hai tay như gà mái bảo vệ gà con: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy sư tỷ? Sư tôn là sư phụ của chúng ta, sao sư tỷ lại đánh sư tôn.”
“Ngoan, ra chỗ khác chơi.” Ninh Thư nói thêm: “Muội không hiểu nguyên nhân sâu xa.”
“Nhưng sư tỷ à, dù thế nào sư tôn vẫn là sư phụ của chúng ta. Sư tỷ đang giết thầy, đó là chuyện đại nghịch bất đạo. Chúng ta đã bái nhập sư môn, sư tỷ không nên làm thế.”
Thanh Hoa Quân ôm ngực chau mày, lồng ngực đau nhói do chấn động, thấy nha đầu che chở cho mình làm trái tim Thanh Hoa Quân càng đau hơn.
Ninh Thư mất kiên nhẫn, cô vung tay hất bay Ngọc Linh Nhi nói mãi không chịu hiểu.
Không cùng đẳng cấp, không mạnh bằng cô, luyên thuyên với cô cô không buồn nghe.
Thế giới khắc nghiệt như vậy đấy, không phục thì đánh nhau, thua thì ngậm mồm.
Ninh Thư chỉ hất nhẹ Ngọc Linh Nhi, Ngọc Linh Nhi xoay hai vòng chứ không bị thương, mà thực chất nhiêu đó cũng chẳng đủ làm bị thương người tu luyện.
Thanh Hoa Quân thấy Ninh Thư ra tay với Ngọc Linh Nhi thì sầm mặt.
Lại thấy Ngọc Linh Nhi đứng dậy được, không giống bị thương mới nhẹ lòng, nói lạnh lùng với Ninh Thư: “Chảy máu Ma tộc đúng là độc ác, con bé chẳng biết gì mà ngươi cũng ra tay với nó.”
Ninh Thư vác rìu trên vai: “Đừng có hơi tí lại lôi huyết mạch vào để nói, làm như Nhân tộc toàn người tốt không bằng.”
Thanh Hoa Quân đâm kiếm đến Ninh Thư, Ninh Thư né tránh và bổ rìu vào Thanh Hoa Quân. Trái tim Thanh Hoa Quân nhói lên, cơ thể ngứa ngáy khó chịu.
Thấy người của tông môn rơi vào thế hạ phong, người của Hoá Tiên Tông xông lên hỗ trợ. Ma tộc vẫn án binh bất động vì đang có người xử lý Nhân tộc hộ chúng.
Ninh Thư cười với người của Hoá Tiên Tông: “Định lấy nhiều địch ít à?”
Thanh Hoa Quân sẵng giọng: “Ngươi thâm nhập vào Hoá Tiên Tông hòng trộm thần khí Huyền Dương Kiếm của Hoá Tiên Tông, ngươi là đồng đảng của Ma tộc.”
Ninh Thư xua tay: “Đừng có nói thế, ta là chưởng môn của Trường Sinh Môn, không thuộc phe Ma tộc cũng chẳng thuộc phe Nhân tộc.”
“Ngươi chẳng vì Huyền Dương Kiếm còn gì?” Thanh Hoa Quân hỏi gặng.
Lại thích nói chuyện cho ra nhẽ à, Ninh Thư giơ rìu: “Nói nhiều thế làm gì, đánh đi.”
Cơ thể Thanh Hoa Quân ngứa ngáy, Ngọc Linh Nhi đã gãi liên tục.
Thấy vậy Thanh Hoa Quân càng ngứa hơn, hắn đưa Ngọc Linh Nhi rời khỏi chiến trường.
Người trong cuộc đã đi mất, Hoá Tiên Tông không biết có nên đánh hay không.
Ninh Thư vác rìu vô cùng dũng mãnh nên không khí bỗng trùng xuống.
Ninh Thư trở về linh thuyền, nói: “Các ngươi cứ đánh đi, ta chỉ xem thôi hứa không nhúng tay.”
Ma tộc và Nhân tộc cùng nhìn Ninh Thư, nhất là cha Tiêu Tố Tố bị cổ trùng cắn đay nghiến Ninh Thư: “Tiện nhân.”
Ninh Thư chau mày: “Thế ta lùi xa hơn một chút, các ngươi đánh tiếp đi.”
Linh thuyền lui ra xa một đoạn.
Giang Nhạc hỏi Ninh Thư: “Chúng ta nên giúp bên nào ạ?”
Ninh Thư ngắm rìu: “Giúp gì mà giúp, chúng ta chỉ đến xem thôi.”
Giang Nhạc thắc mắc: “Sư tôn nói muốn tạo tiếng cho Trường Sinh Môn mà?”
Ninh Thư bảo: “Ta đang tạo tiếng đ. Ta đã đánh bại Thanh Hoa Quân của Hoá Tiên Tông, kẻ mạnh nhất ngã ra đất là đã lập uy rồi.”
Thanh Hoa Quân là Hoá Thần trẻ nhất Hoá Tiên Tông mà hôm nay hắn ta còn mạnh hơn ngày trước nhiều.
Ninh Thư nghĩ bụng, nếu không có kình khí và thần khí hỗ trợ, cô muốn thắng Thanh Hoa Quân cũng cố quá.
Bởi vì cô tiến bộ mà Thanh Hoa Quân cũng tiến bộ.
Giang Nhạc nhăn mặt: “Sư tôn không tin tưởng vào Trường Sinh Môn mà người thành lập sao?”
Ninh Thư cất Khai Thiên Phủ: “Nhân ma yêu tạo thành thế chân vạc, đây là cuộc chiến giữa Nhân tộc và Ma tộc, những người mang dòng máu lai như chúng ta chẳng thể làm gì được. Chúng ta chỉ có số ít, chúng ta chỉ cần sống, không cần tranh ánh hào quang với Nhân tộc và Ma tộc.”
Giang Nhạc bặm môi: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ đứng xem?”
“Làm gì có chuyện đó, ghét ai thì cứ đánh thôi. Đánh Ma tộc đi, Ma tộc uy hiếp nhiều đến chúng ta hơn.”
Ma tộc hút máu cả đồng loại.
“Ngươi dẫn mấy tiểu sư đệ đi đánh Ma tộc.” Ninh Thư bảo.
Buồn sao.
Hoàn cảnh bọn cô khá lúng túng, chẳng có chỗ đứng giữa Nhân tộc và Ma tộc.
Ninh Thư cho mỗi đệ tử nhỏ một pháp khí, dặn dò: “Đừng đánh với Ma tộc mạnh, không đánh được thì chạy, nhờ đại sư huynh bảo vệ các ngươi.”
“Vâng thưa sư tôn.”
Nhân tộc và Ma tộc giằng co một lát lập tức lao vào đánh nhau, tuy nhiên vẫn có một số người đề phòng Ninh Thư.
Thế lực của Ninh Thư không so bì được với Nhân tộc và Ma tộc.
Giang Nhạc dẫn mấy tiểu sư đệ đánh nhau với Ma tộc. Ninh Thư luôn để ý các đệ tử, không để chúng bị thương.
Thanh Việt đứng bên xem cuộc hỗn chiến giữa Nhân tộc và Ma tộc: “Thật ra cô không cần thành lập tông môn. Cho công pháp đã đủ rẽ sang lối đi khác, cô vất vả thế làm gì?”
“Có tông môn vẫn hơn.”
“Tông môn chỉ hạn chế phổ biến công pháp.” Thanh Việt nói: “Có tông môn sẽ có chênh lệnh lợi ích.”
Ninh Thư day trán, xem ra cô phải làm gì đó.
Trước đây Ninh Thư coi Tuyệt Thế Võ Công là công pháp của tông môn, không được phép truyền ra ngoài vì sợ bị Nhân tộc hoặc Ma tộc tu luyện công pháp.
Nhưng đâu phải tất cả nhân ma trong thế giới này đều được gia nhập Trường Sinh Môn, đưa Trường Sinh Môn trở thành tông môn của nhân ma.
Ninh Thư phóng kình khí cứu một đệ tử, đệ tử được đưa về thuyền. Lần đầu tiên giết người nên mặt mũi tái mét, nôn thốc nôn tháo cực kỳ đáng thương.
Ninh Thư không an ủi nó, tu luyện tức đang chiến đấu với số phận, chiến đấu với chính bản thân mình, giết người là chuyện cần phải vượt qua.
Một lát sau Giang Nhạc dẫn các đệ tử về. Có đệ tử bị thương, Ninh Thư cho chúng ăn đan dược chữa trị.
Ninh Thư điều khiển linh thuyền về tông môn.
Về đến tông môn, Ninh Thư ngồi trên ghế trong đại điện nói với các đệ tử: “Ta định truyền bá công pháp ra ngoài.”
Các đệ tử không có phản ứng, chỉ riêng Giang Nhạc chau mày hỏi: “Sư tôn, công pháp là công pháp của tông môn mà? Ngày dạy cho đệ tử đã thề không cho truyền ra ngoài, không cho người ngoài tu luyện, sao nay lại định truyền bá?”