Nhân tộc không ngờ thần khí trấn phái của Hoá Tiên Tông lại nằm trong tay người khác, tất cả nhao nhao quan sát người của Hoá Tiên Tông.
Ma tộc rất vui, cha Tiêu Tố Tố không ngờ Tiêu Tố Tố lại lấy được thần khí của Hoá Tiên Tông.
Cha Tiêu Tố Tố nhếch môi càng thêm thăng hạng nhan sắc của ông ta: “Tố Tố ngoan, vứt Huyền Dương Kiếm cho cha.”
Ninh Thư gật đầu: “Cha đón nhé.”
Ninh Thư vứt Huyền Dương Kiếm cho cha Tiêu Tố Tố. Ông ta nhận kiếm, xem xét cẩn thận mới rút kiếm ra.
Đang rút thì Huyền Dương Kiếm nổ tung, một cái gì đó màu đỏ mảnh như cọng tóc chui vào trái tim cha Tiêu Tố Tố.
Cha Tiêu Tố Tố ý thức được tình hình không ổn, xé toạc áo nhìn ngực thì thấy có con gì đó đang đi lại dưới lớp da.
Ngay sau đó trái tim ông ta bị cổ trùng khát máu gặm nhấm, bò qua bò lại trong trái tim làm ông ta đau đớn vô cùng.
Cha Tiêu Tố Tố mắt đỏ lừ, chửi Ninh Thư: “Tiện nhân.” Ông ta kích hoạt cấm chế trong người Ninh Thư.
Nhưng Ninh Thư không hề nổ tan xác như ông ta nghĩ.
Cha Tiêu Tố Tố khiếp đảm, ông ta đã thử vài lần nhưng cấm chế không có tác dụng.
Tình hình xoay chuyển bất ngờ, cứ tưởng Ma tộc có được Huyền Dương Kiếm, nay lại bị cổ trùng khát máu chui vào người.
Nhân tộc đắc chí cười khinh.
Thanh Hoa Quân nới lỏng bàn tay, hắn nhếch nhẹ môi, trông dửng dưng không giống đến đánh nhau.
Ninh Thư lại lấy Khai Thiên Phủ ra, Khai Thiên Phủ xuất hiện thu hút cái nhìn của mọi người.
Một vài người từng thấy Khai Thiên Phủ mà nay vẫn không cầm được lòng trước thần khí.
Ninh Thư chắp tay nói với Thanh Hoa Quân: “Ngày trước có duyên thầy trò với Thanh Hoa Quân, Tố Tố cảm kích công ơn của Thanh Hoa Quân, quyết định đưa Bàn Cổ Khai Thiên Phủ cho Thanh Hoa Quân.”
Thanh Hoa Quân sửng sốt, thản nhiên nói: “Vô duyên vô cớ, ta sẽ không nhận đồ của ngươi.”
Ninh Thư cười bảo: “Xem như đoạn tuyệt tình thầy trò.”
Thấy Ninh Thư định đưa Khai Thiên Phủ cho Hoá Tiên Tông, một vài môn phái tức đỏ mắt. Hoá Tiên Tông có Huyền Dương Kiếm giờ lại thêm một Khai Thiên Phủ.
Thực lực của Hoá Tiên Tông lại tăng cao.
Các môn phái khác rất khó chịu.
Ninh Thư vẫn vứt Khai Thiên Phủ qua mặc cho Thanh Hoa Quân có nhận hay không. Do khát vọng thần khí, Thanh Hoa Quân vẫn đỡ Khai Thiên Phủ.
“Ngươi muốn nhờ Hoá Tiên Tông việc gì?” Thanh Hoa Quân hỏi, không có chuyện tự nhiên đưa thần khí cho hắn.
Thanh Hoa Quân đang cảm nhận xem cái rìu trong tay là thật hay giả.
Ninh Thư cười khẽ, cái rìu biến thành bụi, cổ trùng khát máu màu đỏ lao vào trái tim Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân dùng quạt chặn đường cổ trùng khát máu, phóng lửa thiêu cổ trùng.
Ninh Thư nhếch môi, dù hơi tiếc vì cổ trùng không thành công, nhưng bụi văng ra từ vụ nổ có độc tạo từ dược liệu quý giá, ngửi phải là xấu số mà Ngọc Linh Nhi còn đang đứng cạnh Thanh Hoa Quân.
Trúng độc phiền phức lắm.
Thanh Hoa Quân lạnh mặt, khuôn mặt hắn ta chưa từng lạnh giá đến vậy. Dễ thấy đang tức giận vì bị Ninh Thư cợt nhả trước bao nhiêu người.
Ninh Thư cười khẩy, cho mình chơi xấu người khác mà không cho người khác chơi xấu mình à.
Thanh Hoa Quân mắng: “Nhân ma ti tiện, rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Ninh Thư nhún vai: “Dẫn đệ tử của ta đến đánh nhau, tạo tiếng thơm cho Trường Sinh Môn thôi.”
“Tất cả đệ tử của Trường Sinh Môn đều là nhân ma, đây là tông môn của nhân ma.” Ninh Thư nhìn mọi người: “Các ngươi cứ đánh nhau đi, đừng quan tâm bọn ta làm gì.”
Thanh Hoa Quân tái mặt: “Vậy hãy cho ta xem sự lợi hại của Trường Sinh Môn.”
Hắn ta bị ê cái mặt nên muốn lấy lại danh dự.
Ninh Thư lơ lửng trên cao gật đầu: “Được thôi.”
Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ xuất hiện ở tay cô, đây mới là Khai Thiên Phủ thật.
Thanh Hoa Quân nhìn Khai Thiên Phủ: “Ngươi không có tư cách có thần khí này.”
“Có tư cách hay không không đến lượt ngươi quyết định.” Ninh Thư giơ rìu, ảo ảnh rìu bổ xuống Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân nheo mắt nhìn chiêu tấn công của Ninh Thư, quạt xếp xoay tròn biến ra lá chắn kiếm đỡ đòn rìu bổ.
Một tiếng “Uỳnh” vang lên, ảo ảnh rìu đi qua lá chắn kiếm bổ thẳng vào Thanh Hoa Quân. Thanh Hoa Quân né tránh, ảnh ảo rìu bổ xuống đất, mặt đất rung chuyển nứt ra khe sâu hun hút.
Ninh Thư vừa bổ rìu vừa phóng kình khí hình rồng đánh lén Thanh Hoa Quân từ đằng sau.
Thanh Hoa Quân biến ra nhiều kiếm hơn đỡ lấy ảo ảnh rìu, hắn cảm nhận được có một ít linh khí dao động sau lưng.
Dao động cực nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
Tóc gáy dựng ngược, hắn không xác định được thứ đằng sau to ngần nào, chỉ biết né tránh theo bản năng mà vẫn cảm thấy bị va chạm.
Thanh Hoa Quân có cảm giác hắn va phải ngọn núi, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, hộc máu.
Thanh Hoa Quân ngã khuỵu gối, hộc máu phải găm kiếm chống đỡ, nhìn thấy rõ được sự đau đớn trên khuôn mặt.
Thanh Hoa Quân không biết bị cái gì đánh lén, hắn phải bấm pháp quyết quét ngón tay qua mi mắt mới thấy một con rồng khổng lồ trong suốt đang gầm lên ở gần hắn, hiện giờ nó đang tiếp tục lao về phía mình.
Khó lắm Thanh Hoa Quân mới né tránh được nhưng vẫn bị đuôi rồng khổng lồ quét qua, hắn ngã phịch xuống đất, mặt đất cũng nứt rãnh.
Ninh Thư thu kình khí về, nhìn Thanh Hoa Quân từ trên cao xuống.
Thanh Hoa Quân ăn vội đan được mới dễ thở hơn một chút, thực lực của Ninh Thư làm hắn quá đỗi ngạc nhiên, hắn nói lạnh lùng: “Ngươi luyện tà pháp gì?”
“Ta thì tu luyện được tà pháp gì?” Ninh Thư khinh thường: “Thua lại bảo người ta luyện tà pháp, Hoá Tiên Tông cũng chỉ có vậy thôi.”
Ngọc Linh Nhi thấy sư phụ bị thương nặng, sốt ruột chạy qua chặn trước người Thanh Hoa Quân, tức giận hét: “Đại sư tỷ đại nghịch bất đạo đánh cả sư phụ.”
“Ngọc Linh Nhi, ra chỗ khác.” Thanh Hoa Quân lo lắng lại hộc máu, máu đỏ xen đen xem chừng bị thương cả lục phủ ngũ tạng.
Ngọc Linh Nhi chặn trước mặt Thanh Hoa Quân, kiên quyết: “Sư phụ bị thương, con không đi đâu hết.”
“Muội sẽ không để sư tỷ hại sư tôn. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Ngọc Linh Nhi hoang mang, cô bé bất bình: “Dù có vì lý do gì sư tỷ cũng không được đánh sư tôn, vậy mà sư tỷ đã đánh bị thương cả sư tôn.”