Ninh Thư cướp mỹ nhân của người ta nên rước phiền là chuyện đương nhiên. Tu sĩ Hồng Đồ tìm đến, gã lơ lửng giữa trời hét: “Kẻ nào to gan dám động vào người của ta?”
Lý Thư Lan trong phòng nghe thấy tiếng Hồng Đồ thì run người, nhìn Ninh Thư đáng thương: “Con xin sư tôn đừng đưa con cho hắn, hắn sẽ giết con mất.”
Phụ nữ bị Hồng Đồ làm nhục nhiều không đếm xuể. Hồng Đồ mạnh, có người tự dâng tận miệng nhưng với bản tính quái thai thích sưu tầm của hắn, tất cả đàn bà bị hắn chơi chán đều phải cắt một bộ phận lưu làm kỷ niệm.
May mắn chỉ là mái tóc, móng tay. Không may thì là ngón tay, đôi mắt, cái mũi, cái tai, thậm chí cả bộ ngực.
Phụ nữ tự hiến dâng cơ thể nhằm được che chở, nay khuyết thiếu bộ phận cơ thể thì mơ gì được bảo vệ.
Chẳng ai lại muốn bị mất mắt, mất tai.
Ninh Thư mở cửa sổ nhìn thấy khuôn mặt sầm xì của hắn. Có khá nhiều người vây xem, có vẻ định đục nước béo cò.
Có một người trong đám đông hét: “Đó là chưởng môn của Trường Sinh Môn, cô ta có thần khí.”
Hồng Đồ nghe nhắc thần khí sáng rực mắt hét to hơn: “Kẻ nào là chưởng môn của Trường Sinh Môn đứng ra đây cho lão tử. Không ra lão tử sẽ giết sạch Trường Sinh Môn, biến môn phái ngươi thành toàn quỷ.”
Hồng Đồ chưa từng nghe về Trường Sinh Môn, hắn đoán đó là môn phái nhỏ nên mạnh mồm sẽ giết sạch môn phái.
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư định trốn nhưng hiện có một em bé một cô gái không tiện chuyển nhà, lại thêm bị thách thức thì phải đánh.
Trường Sinh Môn không lập uy, hết kẻ này đến kẻ khác nhòm ngó thần khí của cô.
Chứ sao họ không chạy đến cướp Huyền Dương Kiếm của Hoá Tiên Tông?
Ninh Thư nhờ Thanh Việt: “Ta ra đánh, để ý giúp ta ba đồ đệ.”
Thanh Việt gật đầu.
Ninh Thư mở cửa, đứng lơ lửng trên không cách Hồng Đồ khá xa.
Hồng Đồ thấy Ninh Thư là nữ, hắn nhìn kiểu dâm dê, nói giọng bố thí: “Đưa thần khí thì ta sẽ cho ngươi trở thành đàn bà của ta, không chịu phải chết thảm.”
Ninh Thư cười khẽ: “Không chịu đấy?”
“Thế thì ta sẽ bắt sống ngươi chơi xong giết, khi đó ngươi đã thuộc về ta.” Hồng Đồ sẵng giọng: “Hừ, môn phái gì lại để đàn bà làm chưởng môn, trong môn phái không có nổi một thằng đàn ông chứ gì.”
Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ nằm trong tay cô. Ninh Thư thổi lưỡi rìu sắc bén, sẵng giọng: “Rìu thần ở đây, có giỏi thì qua mà lấy.”
Rìu thần xuất trận Hồng Đồ càng thêm phấn khích, hắn coi thường Ninh Thư nên tay không cướp rìu.
Ninh Thư giơ cao cái rìu, ảo ảnh rìu kết hợp với kình khí hình rồng đập mạnh vào thân dưới Hồng Đồ.
Hồng Đồ khựng mặt, thấy bên dưới rớt máu tỏng tỏng thì hét thảm thương, rơi từ không trung xuống đất.
Hồng Đồ ngã trên đất tái mét mặt ôm thân dưới. Kể cả hắn có mạnh đến đâu thì giờ này cũng phải vừa nhăn mặt vừa đau vừa sợ như một gã đàn ông bình thường.
Không ai dám lại gần hắn ta, một số tên đàn ông che nơi riêng tư vì chỉ nhìn thôi cũng đau lây.
Nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bám theo đang bay đến, cô gọi Thanh Việt trong phòng: “Chạy thôi rong biển.”
Ninh Thư gọi nhưng trong phòng không có động tĩnh.
Ninh Thư đành gọi lại: “Thanh Việt.”
Bấy giờ một lá rong biển lạnh ngắt mới bay ra khỏi cửa sổ cuốn lấy Ninh Thư, Ninh Thư biến mất trong cái nhìn chòng chọc của mọi người.
Mọi người trợn mặt nhìn nhau.
Lần nào dịch chuyển cũng mệt hết cả người, Giang Nhạc đã mạnh hơn nên chỉ nôn chứ không ngất như lần đầu.
Thấy Giang Nhạc nôn làm Ninh Thư cảm thấy mắc ói.
Lý Thư Lan ngất xỉu, Ninh Thư kiểm tra nhị đồ đệ xem sao. Ừm vẫn còn sống, cô còn tưởng không chịu được áp lực dịch chuyển chứ.
Giang Nhạc nôn xong lau mép hỏi Ninh Thư: “Chúng ta đi đâu đây sư tôn?”
Ninh Thư nghĩ ngợi: “Chúng ta phải có một tông môn như vậy mới không phải chuyển nhà.”
Thanh Việt lên tiếng:” Ta biết một nơi rất bí mật, linh khí cũng ổn, dưới đất còn có một linh mạch.”
Đậu má, chỗ đó quá tuyệt vời chứ đâu có mỗi cũng ổn.
Ninh Thư hỏi: “Nơi đó tuyệt vời như thế mà sao cậu không chiếm cứ?”
Thanh Việt không trả lời, sự im lặng đã thay cho câu khinh thường nơi đó.
Nơi ấy không đủ trình để thu hút hắn.
Thôi được rồi, với cô đó là tuyệt vời vậy mà hắn ta khinh thường.
Thanh Việt lại cuốn mọi người đến nơi ấy.
Nơi này tựa lưng vào ngọn núi hiểm trở, có thác nước trắng xoá đổ thẳng từ trên đỉnh xuống.
Thanh Việt giẫm chân: “Bên dưới có linh mạch.”
Xung quanh núi nối núi, Ninh Thư đang nghĩ mình vẫn cần thuê thợ đến xây cung điện.
Thuê thợ thì phải trả công.
Phiền phức quá.
Thanh Việt bảo: “Tông môn có thể là pháp khí, luyện chế pháp khí là được.”
Ninh Thư trợn mắt: “Cậu đáng yêu chết mất. Vậy ta nhờ rong biển luyện chế giúp ta một cái tông môn thật khí phách nhé.”
Thanh Việt cứ nhìn Ninh Thư mãi, Ninh Thư mới nói lại: “Làm phiền Thanh Việt.”
Ninh Thư tháo túi không gian buộc ở hông: “Ta có rất nhiều vật liệu, cậu cần gì cứ lấy.”
Thanh Việt xem đồ trong túi của Ninh Thư: “Cô để đó cho đệ tử của cô đi.”
“Ừ.” Ninh Thư buộc túi về chỗ cũ.
“Thanh Việt này, ta có ba yêu cầu.” Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư bảo: “Ta muốn thần khí không luyện hoá được, có là ai cũng không luyện hoá được.”
Rìu thần là thần khí bảo vệ Trường Sinh Môn, ngộ nhỡ tương lai sinh ra người được trời đất thương yêu luyện hoá được thần khí, thần khí trở thành bảo vật của kẻ khác sẽ là ngày tàn của Trường Sinh Môn.
Giang Nhạc sững sờ: “Tại sao sư tôn không cho phép người khác luyện hoá tông môn? Lỡ tông môn gặp chuyện khẩn cấp cần luyện hoá mới đưa được cả tông môn đi chứ.”
Ninh Thư lắc đầu: “Không được, ngươi luyện hoá được thì người khác cũng có thể.”
“Đã vậy thần khí còn có ý nghĩa gì nữa?” Giang Nhạc mím môi: “Luyện hoá được tông môn, tông môn sẽ càng an toàn, dễ bề bảo vệ đệ tử Trường Sinh Môn.”
Ninh Thư nhìn Giang Nhạc: “Thần khí không luyện hoá được sẽ bớt người nhòm ngó.”
Nó là thần khí Ninh Thư cho đệ tử Trường Sinh Môn có nơi để ở chứ không phải thần khí để bất cứ ai luyện hoá tông môn.