Giang Nhạc chưa từng gặp sư phụ tu luyện nào lại tham ăn tham uống như cô ta.
Tối nào cũng bắt cậu đi kiếm thức ăn.
Mẹ kiếp, có tích cốc đan còn gì?
“Sư tôn có tích cốc đan mà?” Giang Nhạc hỏi.
Ninh Thư lườm Giang Nhạc: “Tích cốc đan là tích cốc đan, thức ăn là thức ăn. Công pháp môn phái chúng ta tu luyện cần bổ sung năng lượng liên tục.”
Giang Nhạc: …
Thèm ăn cứ việc thèm, mắc gì hành hạ cậu.
”Sư phụ có việc đồ đệ hỗ trợ hết mình, cái ngày xin làm đồ đệ ngươi cũng nói sẽ hầu hạ ta còn gì.” Ninh Thư nhắc chuyện cũ.
Giang Nhạc bảo: “Sư tôn đợi ở đây, đồ đệ sẽ về ngay.”
Giang Nhạc chạy đi ngay.
Một lúc sau Giang Nhạc đã mang thịt rừng về, xử lý sạch sẽ rồi nướng chín cho Ninh Thư và mình ăn.
Ninh Thư cười tít mắt, cô sẽ nhận nhiều đồ đệ về hầu mình.
Thanh Việt ngồi bên uống nước biển hỏi Ninh Thư: “Làm sao để đi từ thế giới này sang thế giới khác?”
Câu hỏi này thâm sâu quá Ninh Thư không biết trả lời.
Cô hỏi 2333 trong đầu: “Cậu biết người lu luyện đột phá thế giới bằng cách nào không?”
2333 nói: “Thì vượt qua lôi kiếp đấy, quy luật đất trời sẽ đưa người đó ra khỏi thế giới, chuyển sang một thế giới khác.”
Ninh Thư đã hiểu, cô hỏi Thanh Việt: “Cậu vượt qua lôi kiếp chưa? Vượt qua lôi kiếp thì quy luật đất trời sẽ bài xích và đưa cậu rời khỏi thế giới này.”
Thanh Việt nhăn mày, Ninh Thư ngạc nhiên: “Đừng nói là cậu chưa nhé? Lúc hoá hình cậu không vượt qua lôi kiếp à?”
Thanh Việt càng chau gắt lông mày, Ninh Thư liếc hỏi: “Chưa thật sao?”
Thanh Việt buồn bã: “Lúc đó ta nhìn thấy có đám mây che trên đầu nên đã đánh tan bằng bản thể.”
“Sau này ta mới biết đó là lôi kiếp, từ đó đến nay không có lôi kiếp nào nữa.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư há hốc mồm rồi vỗ vai Thanh Việt.
“Cậu nghe tình hình của rong biển rồi đấy 2333, có cách đột phá khác không? Tôi thấy hắn đã chán ở đây, muốn tìm hiểu vùng đất mới.” Ninh Thư hỏi 2333.
2333 trả lời: “Có toạ độ không gian. Mỗi lần tôi dịch chuyển cô đều xác định toạ độ không gian điểm đến để dịch chuyển. Vậy thì có thể đột phá thế giới này đi sang các thế giới khác.”
“Toạ độ không gian?” Ninh Thư hỏi lại.
“Trong khoa học còn có tên là lỗ sâu vũ trụ giúp cô nhảy từ điểm A đến điểm B.”
Cái này khó hiểu quá.
Ninh Thư lại hỏi Thanh Việt: “Cậu biết dịch chuyển mà? Cậu dịch chuyển thế nào?”
“Xác định điểm xuất phát và điểm đến. Nó là quy luật không gian cô không biết à?” Thanh Việt hỏi ngược.
Đậu má, bà mà biết còn cần chú em lôi cổ bỏ trốn chắc.
Ninh Thư bảo: “Đột phá thế giới cũng giống như thế. Cậu đứng ở điểm xuất phát và chọn điểm đến ở bên ngoài thế giới thôi. Thế nên nhiệm vụ của cậu là tìm ra điểm đến nằm bên ngoài, với trình độ của cậu ta tin cậu có thể bước ra được.”
Thanh Việt im lặng suy nghĩ.
Giang Nhạc: … Như một kẻ ngu.
Hai người này nói gì mà xa vời thế?
Thanh Việt được khai sáng bắt đầu chìm trong thế giới riêng, dọc đường chỉ có Ninh Thư và Giang Nhạc đánh giết, nhóm ngày càng đến gần đích đến là khu vực giáp ranh giữa Nhân tộc và Ma tộc.
Những người bám đuôi cũng ngày một nhiều.
Song do thấy Ninh Thư và Giang Nhạc đánh giết quá giỏi, rất ít người dám chặn đường khiêu khích, chỉ đi theo suốt cả chặng đường.
Đợi người của tông môn đến rồi tính.
Khu vực giáp ranh cực kỳ loạn, ở đây có cả Nhân tộc, Ma tộc, người mang dòng máu lai cũng nhiều.
Ninh Thư định nhận thêm mấy đệ tử đã.
Khu vực giáp ranh có một thành trì tên Hắc Thành, hàng quán mọc lên như nấm, chuyên trao đổi mua bán bảo vật Ma tộc và Nhân tộc.
Hắc Thành là khu vực được cả Ma tộc và Nhân tộc thừa nhận là khu giao, ở đây có rất nhiều Ma tộc và Nhân tộc mạnh.
Nhóm Ninh Thư chưa cả vào Hắc Thành, đang đi qua sông thì nhìn thấy một cô gái ôm chậu gỗ.
Hình như trong chậu có một em bé bọc tã.
Cô gái vội vàng thả chậu xuống sông rồi xách váy chạy biến. Cô gái chạy lướt qua Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thấy mặt cô ta tái mét, váy hãng còn dính máu.
Có vẻ mới sinh, cô ta hốt hoảng ngự kiếm bay đi thì một lát sau có một nhóm người ngự kiếm đuổi theo.
Nhìn cái chậu giữa dòng sông, Ninh Thư sai Giang Nhạc: “Qua kéo chậu về đây.”
“Vâng sư tôn.” Giang Nhạc không vui.
“Nhanh chân lên không lại trôi xa hơn.” Ninh Thư đá Giang Nhạc vào sông.
Trình của Giang Nhạc vẫn chưa thể đi bộ trên không, cậu ta đành lội nước kéo chậu về bờ.
Giang Nhạc bưng chậu qua cho Ninh Thư xem, Ninh Thư sờ má em bé quấn tã trong chậu: “Là nhân ma.”
“Là con của Nhân tộc và Ma tộc?” Giang Nhạc ngạc nhiên.
Ninh Thư tháo tã xem là bé trai hay bé gái, ừm, là bé trai.
Ninh Thư vung tay, bảo: “Đã tìm thấy nhị đồ đệ.”
Thanh Việt nhìn Ninh Thư, Giang Nhạc giật thót có dự cảm chẳng lành, cậu ta hỏi: “Nhưng nó vẫn là em bé, ai sẽ chăm sóc nó đây sư tôn?”
Ninh Thư mỉm cười với Giang Nhạc: “Ngươi là đại sư huynh tất nhiên ngươi chăm sóc, không lẽ ngươi định để sư phụ ngươi chăm sóc?”
Giang Nhạc tái mặt, chỉ muốn thả chậu về sông, à không, là quẳng chậu xuống sông cho chết chìm.
Bị Ninh Thư hành hạ đã khổ lắm rồi, nay lại thêm một em bé làm Giang Nhạc chỉ muốn chết.
“Con là con trai mà sư tôn, con không chăm sóc em bé được. Chúng ta tìm nhà nhờ nuôi hộ đi.” Giang Nhạc đề nghị.
Ninh Thư liếc xéo: “Nó là nhân ma, ai lại nhận nuôi nó? Nay chưa nhận ra thì lớn cũng sẽ nhận ra. Và khi ấy nó sẽ phải trải qua những chuyện y như ngươi. Mẹ đẻ ngươi chết rồi nên ngươi còn sống, còn với nó, chắc chắn cha mẹ nuôi sẽ giết nó.”
Giang Nhạc bưng chậu không trả lời.
Ninh Thư thay tã cho em bé rồi nói với Giang Nhạc: “Vứt chậu và tã vào sông, chắc là lát nữa nhóm kia sẽ về tìm.”
Người em bé vẫn còn dính máu và chưa cắt rốn đàng hoàng.
Ninh Thư lấy áo ở trong túi không gian ra quấn vào người em bé rồi thẳng đường vào Hắc Thành.
Nhận nuôi đứa trẻ này là cực hạn của Ninh Thư.
Ninh Thư phát hiện cô gái kia không yếu, những kẻ đuổi theo càng không yếu.
Ninh Thư không định giao du với bọn chúng.
Hắc Thành rất rộng, kiến trúc thiên hướng kiến trúc Ma tộc, nhóm ba người Ninh Thư phải nộp một ít linh thạch để vào thành.
Thuê nhà trọ đã rồi tính tiếp.
Ninh Thư chuyển em bé sang tay Giang Nhạc: “Chăm sóc sư đệ của ngươi đấy.”
Cánh tay Giang Nhạc nặng trĩu chỉ muốn ném quách đi cho rồi.
Mẹ kiếp, cô là sư phụ đây cũng là đồ đệ của cô mà.