Khai Thiên Phủ mà Thanh Việt tạo ra là niềm mơ ước của bao nhiêu người.
Những đôi mắt sục sôi dục vọng không rời mắt khỏi cái rìu trong tay Ninh Thư. Họ hít thở dồn dập, thần khí đấy.
Ninh Thư cầm rìu bay lên không trung: “Ai cướp được rìu thì rìu thuộc về kẻ đó.”
Tu sĩ không thoát được cám dỗ của thần khí, một tu sĩ bay đến chỗ Ninh Thư.
Thấy có người tiên phong, những người khác sợ mình không có được thần khí nên cũng nhào lên.
Có điều vẫn có một số người đứng im, không hề sốt ruột.
Ninh Thư điều động linh khí, cái rìu rung khẽ. Ninh Thư nhấc rìu lên cao giáng ảo ảnh rìu khổng lồ về phía mọi người.
Rất nhiều tu sĩ bị ảo ảnh rìu khổng lồ đánh ngã hộc máu, mất sức chiến đấu. Một số khác thần thức kém ngất xỉu ngay lập tức chẳng rõ còn sống hay đã chết.
Ninh Thư siết bàn tay cầm Khai Thiên Phủ, giáng một rìu mà cơ thể Ninh Thư như bị bòn rút hết sức lực.
Khai Thiên Phủ quá mạnh còn cô quá yếu.
Một số tu sĩ đứng im khi nãy được chiêm ngưỡng sức mạnh của Khai Thiên Phủ đã nóng lòng, nói với Ninh Thư: “Ở đây có biết bao nhiêu người, các ngươi không trốn được. Nếu chủ động giao rìu thần bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Còn nếu không giao, chỉ còn nước giết ngươi để rìu thần trở thành vật vô chủ.”
Ninh Thư cười tít mắt: “Chỉ có một cái rìu mà bao nhiêu người thế này thì các ngươi chia kiểu gì?”
Mọi người nhìn nhau, tu sĩ khi nãy tự xưng là người của Thần Phong Tông nói: “Xử lý ngươi trước rồi tính chuyện rìu thần thuộc về ai sau.”
Ninh Thư bật cười, phóng kình khí. Kình khí vừa gào vừa lao ra ngoài cơ thể bay về phía tu sĩ.
Kình khí đã chuyển từ màu vàng sang bạc, hiện là nửa trong suốt, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Với nhãn lực cực kỳ tốt của người tu chân, nhìn thấy kình khí hình rồng chỉ biết chau mày chống đỡ, vì không biết đó là công pháp gì.
Kình khí bay lượn đánh nhau với họ, tu sĩ cảnh giới thấp bị con rồng bóp nát tay.
Mọi người tập trung tấn công con rồng nhưng mọi chiêu đều không có tác dụng.
Hình như chỉ có cái búng tay của Thanh Việt mới bắn tan được kình khí, còn tu sĩ bình thường thì không thể.
Ninh Thư sử dụng Khai Thiên Phủ đánh nhau với tu sĩ Thần Phong Tông. Gã này rất mạnh, Ninh Thư giáng rìu nhưng không hề làm hắn bị thương.
Gã ta muốn chấm dứt sự ràng buộc giữa Ninh Thư và Khai Thiên Phủ, hễ thấy Ninh Thư giáng đòn rìu mạnh là đôi mắt lại sáng lên.
Ninh Thư hiểu trình độ của mình, cô đứng im để mặc gió thổi tay áo bay phần phật, cô nói với Thanh Việt: “Không đánh nữa, đi thôi.”
Thoắt cái Thanh Việt đã đứng bên cạnh xách cổ áo Ninh Thư.
Ninh Thư nghĩ một cái, kình khí hình rồng trở về đan điền.
“Chặn chúng nó, chúng định bỏ trốn.” Tu sĩ Thần Phong Tông hét to.
Ninh Thư ngoảnh lại thấy thiếu niên vẫn đang thảng thốt ở cổng, cô nói: “Đưa cậu ta theo cùng.”
Bàn tay Thanh Việt biến thành rong biển cuốn lấy cậu bé, chớp mắt tất cả biến mất.
Mọi người định giở trò chặn đường mà chớp mắt đã không thấy người đâu, không thấy thần khí đâu.
Ninh Thư và Thanh Việt đã chạy rất xa.
Thanh Việt thả cổ áo Ninh Thư, Ninh Thư vịn cây nôn thốc nôn tháo, lần nào dịch chuyển cũng mệt hết cả người.
Người còn lại đã bất tỉnh nhân sự.
Thanh Việt nhăn mày: “Có đồ ở nhà, ta phải về.”
Ninh Thư nhớ đến các phương pháp luyện đan, hướng dẫn tạo trận pháp và thần khí lò luyện đan trong nhà.
“Cậu về đi.” Ninh Thư nói.
Thoáng cái đã không thấy Thanh Việt đâu.
Ninh Thư nhìn quang cảnh đìu hiu và một người ngất xỉu bên cạnh, cô khoanh chân ngồi luyện công. Luyện đến lúc thấy thoải mái hơn mới dừng lại, mở mắt ra đã nhìn thẳng vào một đôi mắt nóng bỏng.
Ninh Thư lườm: “Nhìn cái gì?”
“Xin ngươi nhận ta làm đồ đệ.” Thiếu niên lại quỳ xin Ninh Thư.
Ninh Thư đứng dậy, cô đang nghĩ tại sao rong biển vẫn chưa về, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì.
Thiếu niên thấy Ninh Thư không quan tâm lại nói: “Sư tôn, xin người nhận con làm đồ đệ, con sẽ hiếu kính với sư phụ.”
Ninh Thư chau mày, với năng lực dịch chuyển của rong biển đáng lẽ phải về rồi mới phải.
“Sư tôn.” Cậu bé lại gọi Ninh Thư.
“Im lặng hộ cái.” Ninh Thư bực bội.
Thanh Việt chưa về, Ninh Thư rất lo hắn gặp chuyện gì. Cái đồ ngốc đó đừng để bị lừa nhé.
Ninh Thư đang lo nghĩ thì Thanh Việt đã quay lại, Ninh Thư hỏi: “Sao đi lâu vậy? Ta cứ tưởng cậu bị bắt cơ.”
Thanh Việt trả lời: “Gặp chút chuyện, có đồ bị lấy mất nên ta phải lấy về nên hơi chậm.”
“Lấy về được là tốt rồi.”
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Ninh Thư không biết đi đâu.
“Đến nhà con đi sư tôn.” Thiếu niên lên tiếng, cậu ta không còn dáng vẻ buồn chán và cứng đầu nữa.
“Cô có đồ đệ?” Thanh Việt nhăn mặt.
“Không, cậu ta gọi linh tinh đó.” Ninh Thư lắc đầu: “Nhìn là biết cứng đầu rồi.”
“Con xin sư tôn ạ.” Thiếu niên lại quỳ xuống lạy Ninh Thư: “Đồ đệ sẽ hầu hạ sư tôn, coi sư tôn như cha, à không như mẹ.”
Cái thằng này biết uốn nắn đấy.
“Thôi được rồi về nhà ngươi.” Ninh Thư gật đầu, có có dự định mới.
“Ngươi tên gì?” Ninh Thư hỏi cậu ta.
“Đồ đệ tên Giang Nhạc.” Giang Nhạc trả lời.
Làng Giang Nhạc sống gần dãy Huyền Linh Sơn. Có một số người tu luyện ở tầng Luyện Khí, săn bắt yêu thú trong rừng để kiếm sống.
Giang Nhạc đưa Ninh Thư và Thanh Việt vào làng, dân làng thấy Giang Nhạc thì sững người: “Sao mày vẫn chưa chết?”
Giang Nhạc thấy họ liền sầm mặt.
Dân làng rất đề phòng Giang Nhạc, mà nhiều hơn là ghét.
Đặc biệt khi cậu ta đưa hai người lạ về mà người kia còn có mái tóc màu xanh.
Nhóm Ninh Thư bị cả làng nhìn chằm chằm cho đến tận khi đến nhà Giang Nhạc.
Nhà Giang Nhạc khá cũ, Giang Nhạc mở cánh cửa kêu kẽo kẹt rụng bụi.
Cỏ mọc hoang sân nhà.
“Con dọn phòng cho sư tôn.” Giang Nhạc nói rồi vào nhà dọn dẹp.
Thanh Việt nhìn quanh rồi hỏi Ninh Thư: “Cô có mục đích?”
“Không có mục đích gì cả, ta chỉ muốn thành lập một tông môn để cho những người giống ta và Giang Nhạc có chốn dung thân thôi.” Ninh Thư nói.
“Ồ, cô muốn thành lập tông môn dạy dỗ đệ tử?” Thanh Việt nhăn mày: “Trình độ của cô mà đi dạy được ư?”
Ninh Thư: →_→
Đệch, rong biển cũng học được trò khinh thường rồi à?
Ninh Thư nhếch môi: “Có câu sư phụ là người chỉ lối còn đệ tử phải tự tìm đường tu hành mà?”